Chương 41: Hỏa lực đột kích(3)

Tần Phong chậm rãi đi qua, ôm Triệu Vân từ phía sau. Lúc này Triệu Vân mới đột nhiên phát hiện mình giống như con dê sắp rơi vào miệng cọp vậy. Hai tay vùng vẫy, nhìn thấy trong tay Tần Phong cầm gì đó, toàn thân run lên, không thể tin quay đầu hỏi Tần Phong: "Anh muốn làm gì?"

Tần Phong buông cô ra, miệng cười nhạt đáp: "Như em thấy, đương nhiên anh cho em lựa chọn, em muốn chọn loại nào, hửm?" Nói xong giơ thứ trong tay lên trước mặt cô, nhướng mày hỏi cô.

Như là Thượng Đế công bằng mà đáng ghét, hắn nói, ta để ngươi chết, nhưng sẽ cho ngươi chọn cách chết.

Sáu năm trước, cũng tại phòng này, lần đầu tiên hắn muốn cô. Mà cách thức chính là tiêm thuốc cho cô.

Hôm nay, hắn không khư khư cố chấp, trái lại còn cho cô lựa chọn. Nhưng mà làm sao cô thỏa hiệp.

Triệu Vân lắc đầu, lui về phía sau, xung quanh cô là nơi quen thuộc, thậm chí là từ ngày cô rời khỏi đây thì vị trí của các vật trang trí vẫn như vậy.

Nhớ lại chuyện này, thật sự không thể xem nhẹ. Đã từng có lúc, cô dựa vào từng ký ức ngọt ngào ở đây, chống đỡ bản thân. Nhưng trong một tháng này, cô muốn quên đi bao nhiêu lần thì lại không có cách.

Đi về phía sau năm bước, bên phải ngăn tủ màu vàng, có đặt một hộp trang sức bề mặt bén nhọn như dao.

Triệu Vân chậm rãi lui về phía sau, hai mắt bi thương nhìn về phía Tần Phong, lắc đầu: "Anh không thể đối với tôi như vậy."

Tần Phong cười lắc đầu, sau đó thấp giọng làm như hỏi mình: "Tại sao lại không chứ? Chúng ta là vợ chồng không phải sao?" Rồi lại ngẩng đầu, "Năm đó em hưởng thụ thế nào, em đã quên sao?"

Đáy lòng Triệu Vân không ngừng nhảy ‘bịch bịch’, giống như con sư tử bị cầm tù muốn phá l*иg mà thoát ra, sự nhát gan của phụ nữ bị kí©h thí©ɧ, sợ hãi bất an, cực kỳ lo hắn tiêm vào, sợ hắn dùng thân thể dơ bẩn kia chạm vào cô, sợ hắn dùng thân thể tiến vào không mang mảy may ngượng ngùng.

Đi đến bên cạnh tủ rượu, đặt tay ở sau người mò mẫm hộp trang sức, Tần Phong lại hiểu rõ, đi nhanh lên trước, một tay bóp chặt cằm cô, cao giọng cười: "Muốn làm cái gì? Là muốn dùng dao với anh, hay là em muốn cầm dao uy hϊếp anh? Triệu Vân, em chưa bao giờ hiểu rõ tình yêu của anh, mỗi nơi trong gian phòng đó, anh còn rõ hơn em, em tin anh đã sờ soạng những thứ này vô số lần sao? Em tin tưởng ở Ý cũng có một quán bar giống như đúc sao? Em tin tưởng tất cả đồ vật trong phòng này đều giống với tất cả mọi thứ ở Ý sao? Em tin tưởng trong 6 năm con mẹ nó anh chưa từng chạm qua người phụ nữ nào sao?"

Nói xong, cắm thẳng ống chích vào giữa cánh tay Triệu Vân, nhanh chóng đẩy mạnh chất lỏng vào, sau đó buông lỏng mặt Triệu Vân, lấy đi hộp trang sức, lui ra phía sau ngồi vào sô pha, pha bột thuốc vào trong ly, cầm lấy rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.

Triệu Vân đứng tại chỗ hung hăng trừng mắt hắn, rõ ràng mang theo căm hận.

Tần Phong cầm lấy bai rượu ném vào vách tường, tiếng vỡ vào vách tường truyền đến, chất lỏng màu đỏ in lên tường trắng, lại chảy ra mặt đất.

Cho dù hắn vào địa ngục, hắn cũng không thả cô lên Thiên đường, chỉ cần cô rơi xuống cùng hắn.

Chẳng qua sau mấy phút đồng hồ, Triệu Vân cũng cảm giác được trên người có vô số con trùng đang gặm cô, từ mẫn cảm trước ngực, một đường xẹt đến phía dưới. Tâm tình khô nóng lần nữa áp chế, mới không khiến mình vươn tay kéo quần áo.

Tần Phong cũng thấy khô nóng, nhưng hắn không hề khống chế cảm xúc và du͙© vọиɠ, vươn tay kéo áo sơ mi cổ chữ V ra, thậm chí cảm thấy không đủ, giơ tay cởi ra, lộ ra cái eo tráng kiện, cơ bụng rõ ràng 6 múi. Sợ là bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều hưng phấn hét lên.

Trong phòng tối, hai người bốn mắt đối diện. Một người đứng thẳng ở giữa phòng nhắm mắt, một người ngồi ở ghế sôpha ngửa mặt.

Sắc mặt hai người đều ửng hồng, giống như chỉ cần một chất xúc tác, là có thể khiến cho hai người sa vào ý loạn tình mê, dục sinh dục tử.

Triệu Vân thậm chí cảm thấy dưới chân tê dại, không đứng vững được, lui ra phía sau vài bước, ngồi ở trên giường. Cố gắng thả lỏng, lại càng khiến cho nóng bỏng trong cơ thể điên cuồng tăng vọt truyền đến. Rốt cuộc vươn tay kéo kéo áo, lộ ra cổ trắng nõn, càng thêm lộ nửa ngực. Cô muốn quay đầu mắng Tần Phong, cũng giống như trừng mắt đẹp đầy giận dữ.

Bụng dưới Tần Phong căng thẳng, ầm một cái, từ trên ghế sofa đứng lên, đi nhanh vài bước, nhanh chóng bổ nhào về cô trên giường, che trên người cô. Hai tay lung tung cởϊ qυầи áo của cô, Triệu Vân còn lý trí sau cùng, tay không ngừng ngăn cản, lúc chạm đến Tần Phong không mặc áo, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái tập kích, không phải khô nóng, mà là mát lạnh. Tuy còn đang vùng vẫy, nhưng sức lực giảm đi nhiều.

Tất cả lý trí của Tần Phong đã biến mất, cúi đầu ngậm chặt môi của cô mυ"ŧ lấy, như ác lang gia tăng khát vọng mãnh liệt, muốn ăn ngấu nghiến cắn xé toàn bộ cơ thể cô ra nuốt. Triệu Vân không có sức tràn ra tiếng rêи ɾỉ nỉ non, khiến toàn thân Tần Phong lại càng nóng lên. Hắn nghe được cô nỉ non một chữ là - - Phong.

Tần Phong điên cuồng cởϊ qυầи áo của cô, hai người không ngừng quay cuồng trên giường lớn màu trắng, mặc cho từng thứ rơi xuống dưới giường.

Thăm dò vào cái miệng thơm tho, hết lần này đến lần khác nếm mùi vị ngọt ngào của cô, hai tay không ngừng dọc theo cơ thể xuống phía dưới. Trong đầu Triệu Vân chấn động, chỉ cảm thấy mỗi một cái chạm đến đều mang theo nóng bỏng và tình cảm, để cho cô càng muốn nhiều thêm.

Tần Phong dọc theo cổ cô một đường đến đỉnh núi, vươn ra lưỡi nóng bỏng ngậm chặt nó, lặp lại lượn vòng mát xa khẽ cắn, tiếng thở hổn hển nồng đậm, Triệu Vân không thể thừa nhận cảm giác khát vọng cứ tăng lên, ưỡn cong người lên càng làm cho chính mình tiếp cận hắn, đồng thời đυ.ng tới ngọn lửa phía dưới của hắn. Vật thể cứng rắn. Một hồi run rẩy, trong não nhanh chóng hiện lên một chuỗi đoạn ngắn không rõ ràng, phụ nữ, đứa nhỏ, nhưng cũng đủ để cho cô trong nháy mắt tỉnh táo một chút.

Triệu Vân vươn tay che mặt mình, chỗ đỉnh núi vẫn còn trong miệng hắn, cắи ʍút̼ lấy, khiến cảm giác đau tăng lên, giữa lúc hoảng hốt, càng tỉnh táo vài phần.

Triệu Vân cắn đầu lưỡi, để cho máu chảy ra một chút, khiến bản thân càng tỉnh táo.

Nhấn mạnh âm lưọng của mình, nặng nề ngăn hắn lại: "Tần Phong, đừng để tôi lại hận anh."

Tần Phong nghe vậy, trái lại nâng người che trên người cô, ép chặt chẽ, bên tai cô khàn giọng nói: "Em đã đã không thể tha thứ cho anh, em có thể nhớ kỹ anh, có thể hận anh cả đời, anh cũng bằng lòng.”

Dứt lời, vươn tay đi xuống đùi của cô, liên tục lay động chỗ non mềm của cô, lúc nhanh lúc chậm, khiến cho thân thể Triệu Vân không ngừng phát run, lý trí vừa tỉnh táo trong nháy mắt bị cuốn vào sóng triều. Rốt cuộc chịu không nổi phóng thích tất cả cảm xúc, bắt đầu lớn tiếng rên.

Mắt Tần Phong thấy cô lại mất đi thần trí, đổi thành một tay cầm vật cứng rắn sờ soạng ở chỗ kia, Triệu Vân ướŧ áŧ chất lỏng dần dần chảy ra, Tần Phong vừa gặm xương quai xanh tinh xảo của cô, sau đó hung hăng cắn, Triệu Vân la "A" một tiếng ngửa người ra, đồng thời Tần Phong cố gắng đi vào.

"Ưʍ.."

Trong miệng hai người đồng thời tràn ra tiếng rên thỏa mãn.

Ánh mắt Tần Phong bốc lửa nhìn chằm chằm gương mặt đỏ rực của Triệu Vân, đẩy cô vòng quanh cái lưng tráng kiện của mình, lại bắt đầu va chạm mạnh mẽ.

Sáu năm trước, ở Đan Mạch, cái đêm tuyệt đẹp của hai người tái hiện lại một lần nữa, so với quá khứ càng sâu sắc hơn, ban đêm phía trước cửa sổ dần dần buông xuống, hợp với hai người Tần Phong Triệu Vân cũng nồng nàn.

Triệu Vân chịu không nổi "Ưm a", tận lực áp sát bản thân gần hắn, tận lực bắt kịp nhịp điệu của hắn, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh khiến cô không thể nào thừa nhận, hai tay vòng lấy cổ của hắn, để chính mình chôn ở dưới thân thể của hắn.

Trong phòng tiếng thân thể nóng như lửa va chạm vào nhau không ngừng truyền đến, từ nhịp điệu đến tốc độ từ từ gia tăng, trong không khí cũng truyền đến mùi vị tình yêu ướŧ áŧ.

Loại cảm giác này, như từng dòng điện truyền đến, dưới thân thể hai người đã là một mảnh ẩm ướt, nhưng Tần Phong chỉ cảm thấy không đủ, lại dùng cả cơ thể áp sát lặp lại liên tục.

Không đủ, vẫn không đủ, hắn gặm vành tai của cô, bên tai cô thở gấp lặp lại lời nói: "Tiểu Vân, Tiểu Vân, anh không thả em..."

Từ xế chiều đến chập tối, lại đến đêm dài, Tần Phong không ngừng hành hạ du͙© vọиɠ của cô, tàn phá lý trí của cô, lần lượt đòi hỏi, lần lượt chấp nhất muốn cô mãi mãi ghi nhớ trong lòng.

Là sống hay là chết. Trăm ngàn lần kề cận cái chết, lại bị hắn kéo về cùng nhau rơi xuống. Yêu, cực hạn, quyến rũ.

Một đêm này, là đêm chỉ thuộc về bọn họ.

**

Buổi sáng tỉnh lại khi đó, không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Vân đã rời khỏi.

Tần Phong có hơi ngẩn người, trên khăn trải giường vẫn còn lưu lại dịch ẩm ướt đêm qua, trong không khí vẫn còn hương vị của cô trong đêm, một đêm này qua đi, không phải bù lại, mà là mất đi. Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng khi đi đến phòng vệ sinh nhìn thấy dòng chữ được viết bằng son môi đỏ trên gương, hắn hít sâu một hơi, trái tim co rút lại phát đau khó có thể hô hấp.

- - Tôi sẽ biến mất mãi mãi trước mặt anh.

Ra khỏi phòng, người hầu cung kính khom lưng cúi đầu hành lễ, Tần Phong mệt mỏi nói: "Phòng này, không cho bất kỳ ai được phép đi vào."

Lại đi vài bước, nhìn thấy Lục Ngạn chạy vào, nắm lấy áo Tần Phong đánh: "Mẹ nó anh làm cái gì? Chị Vân đi rồi!"

Tần Phong sờ khóe miệng chảy máu, cười khổ: "Cú đánh này có hơi mạnh tay. Tôi biết cô ấy đi, cô ấy rời khỏi đây."

Lục Ngạn không thể tin nhìn hắn: "Chị ấy rời khỏi chỗ này?"

Tần Phong gật đầu: "Uhm. Sẽ có người đi theo cô ấy, hẳn không gặp chuyện không may gì đâu."

Lục Ngạn mỉa mai lắc đầu: "Không, anh lầm rồi, lần này anh sẽ không tìm thấy chị ấy đâu. Tần Phong, anh không biết chị Vân không nghe được, từ khi chị ấy tỉnh lại trong bệnh viện đã không nghe được, tất cả giải thích của anh đều uổng công."

Tần Phong bị chấn động tại chỗ, đờ đẫn, tất cả huyết dịch toàn bộ nảy lêи đỉиɦ đầu, tâm cũng bị treo ở nơi nào.

Nghe không được sao? Cô không nghe được hắn giải thích? Khi đó cô không biết hắn giải thích, hắn đã làm gì cô? Hả?

Trong nháy mắt mặt Tần Phong trở nên trắng bệch, mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống, được Lục Ngạn nhanh tay nhanh mắt giữ chặt.

Giọng nói hắn trở nên khàn khàn khó nghe, ngơ ngẩn, gằn từng chữ: "Cô ấy đi rồi?"

Lục Ngạn thấy hắn như vậy, không nói bất cứ điều gì kích động hắn nữa, chỉ gật đầu xác nhận.