Chương 42: Triệu Thiên Thái ra tay

Không bao lâu, Tần Phong còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lục Ngạn lại đẩy hắn.

Chân Tần Phong không vững, chưa chú ý tình hình bị đẩy, lúc ấy tiện lui ra phía sau vài bước lảo đảo ngã xuống đất. Mấy người áo đen thấy Tần Phong bị đẩy ngã xuống đất, tiến lên vài bước vây quanh Lục Ngạn lại. Quả nhiên chiều cao khác biệt nhau, Lục Ngạn bị vây vào giữa đến cả đỉnh đầu cũng không lộ ra.

Tần Phong vẫn mặc quần áo tối qua, nếp nhăn lại còn bị kéo, lúc này nhìn thái độ chật vật như người Do Thái trong thế chiến thứ hai.

Hắn được vài người đỡ, không có sức dựa vào kính thủy tinh tỏa sáng khoát tay nói: "Buông hắn ra."

Vệ sĩ sợ Lục Ngạn lại ra tay, vây quanh hắn không động, Tần Phong cũng không muốn lặp lại lần thứ hai, xoay người muốn đi, muốn một lần nữa suy nghĩ tính nghiêm trọng của chuyện này.

Lục Ngạn xuyên qua khe hở của mấy người da đen cao lớn dũng mãnh thấy Tần Phong muốn rời đi, lạnh giọng nhắc nhở hắn: "Tần Phong, là ba của chị Vân - Triệu Thiên Thái dẫn người đến đây, tốt nhất anh nên rời khỏi đây thật nhanh."

Rốt cuộc Tần Phong có phản ứng, bỗng nhiên bước chân dừng tại chỗ, ánh mắt thất thần dần dần tụ lại một điểm.

Hắn trở về bên người Lục Ngạn, người vệ sĩ da đen tự động rời đi, hắn gằn từng chữ hỏi: "Là anh nói cho Triệu đổng?"

Lục Ngạn không chút kỵ úy nhướng mày gật đầu thậm chí còn mang theo chút dương dương tự đắc: "Đương nhiên."

Tần Phong thở dài, giương tay nói: "Dọn sạch."

Lục Ngạn thấy hắn không chuẩn bị trốn đi, cũng xoay người rời đi, dù sao lời nên nói cũng đã nói xong, nên làm cũng đã làm.

Tần Phong đột nhiên cao giọng gọi: "Lục Ngạn."

Bước chân Lục Ngạn không ngừng, tiếp tục chạy ra ngoài.

Tần Phong lại thấp giọng nói: "Hình chụp."

Bước chân Lục Ngạn hoàn toàn ngừng lại, xoay người trợn mắt nhìn, trong lòng liên tục mắng Tần Phong vài câu, đồ đê tiện vô sỉ, nhưng vẫn không mở miệng. Lần trước bị kế nham hiểm của hắn còn chưa dám chủ động thẳng thắn với Lăng Yên, dù sao Lăng Yên đang mang thai, nếu nói cho cô sáng sớm hắn tỉnh lại phát hiện bên người có một mỹ nữ tóc vàng đang nằm, với tính tình của Lăng Yên cũng không muốn sinh con nữa.

Bây giờ Tần Phong còn rảnh rỗi lấy ra làm uy hϊếp, bả vai sụp xuống, giống như cả người bị suy sụp, nghiến răng nghiến lợi nói một từ: "Nói."

Tần Phong lại ra lệnh khiến Lục Ngạn thấy ngoài dự đoán nói: "Trước đừng đi, sau nơi này chỉ còn 2 chúng ta. Một hồi tôi bị Triệu đổng đánh cho tàn phế nhớ đưa tôi đến bệnh viện."

Hắn suy nghĩ rất nhiều, chỉ có Triệu Vân nghe không được không có suy tính. Nghĩ đến một câu giải thích của mình cô không nghe được, nghĩ đến lúc Triệu Vân hận hắn làm những chuyện gì, trái tim giống như đao cắt. Một đao một đao cắt vào thịt không ngừng chảy máu, mãi cho đến lúc khô cạn.

Giờ khắc này, nếu như có người thay cô tàn nhẫn đánh hắn một lần, hắn bằng lòng chấp nhận.

Giờ khắc này Tần Phong cao lớn, toàn bộ thân thể đứng thẳng, trong nháy mắt như biến thành Hitler, từng bước một đi ra hành lang dài trước phòng, đi đến đại sảnh quán bar. Lục Ngạn đi theo sau lưng hắn, gương mặt suy sụp, chịu khổ một chút không thể nghi ngờ khiến cho người ta thanh thản, nhưng trong 6 năm này, hắn trải qua như thế nào, Lục Ngạn cũng không phải không biết. Mang theo chút thương hại, lại gọi điện thoại cho Triệu Vân, nhưng mà vẫn là giọng người thông báo chủ thuê bao đã tắt máy.

Tần Phong ngồi ở trong quán rượu vài phút, cẩn thận hỏi chuyện của Triệu Vân, Lục Ngạn nói những lời Lăng Yên kể cho mình cho hắn nghe. Tần Phong thật lâu không có lên tiếng, toàn thân giống như sắt thép bị lửa đốt sau lại bị ngâm vào nước lạnh, giống như bị nóng lạnh luân phiên hành hạ.

Lúc ấy Lục Ngạn đang họp nghe được Lăng Yên gọi điện thoại nói, không ngờ Triệu Thiên Thái cũng đi ra, cũng không nghĩ tới ông lại nghe được.

Bảo bối của Triệu Thiên Thái là Triệu Vân, đây là chuyện ai ai cũng biết, ông nghe chuyện Triệu Vân nghe không được, một tiếng gầm lên, thề sống chết phải bắt cho bằng được kẻ làm tổn thương con gái ông.

Bởi vì bây giờ quân đội vẫn chưa tuyên bố kẻ chủ mưu sau chuyện đó, Triệu Thiên Thái lại bức bách anh ta lập tức nói ra nguyên nhân vì sao, giống như không nói ra sẽ lập tức ngã xuống đất ngất đi, đành kể toàn bộ chuyện của Tần Phong và Triệu Vân, đổ tất cả trách nhiệm lên người Tần Phong.

Sáu năm trước, cùng với sáu năm sau.

Lúc Lăng Yên tới, Triệu Thiên Thái đã tìm người trong giới hắc đạo. Lăng Yên ngăn cản vô dụng, lại cẩn thận cho biết bệnh tình của Triệu Vân, nói tình trạng có thể chữa khỏi, Triệu Thiên Thái mới yên tâm một chút, nhưng vẫn như cũ không ai có thể ngăn cản ông vì Triệu Vân đòi công đạo.

Lục Ngạn phá vỡ không khí im lặng, hỏi Tần Phong: "Rốt cuộc anh làm gì? Lăng Yên đã hẹn thời gian phẫu thuật cho chị Vân, hôm nay lại bỗng nhiên không thấy nữa, anh đã làm gì?"

Ánh mắt Tần Phong có chút biến thành màu đen, ở trong tối càng sáng có chút hoa mắt choáng váng, cau mày nói: "Tôi có chừng mực."

Lục Ngạn cười lạnh: "Đừng nói tôi lần này anh cố ý đuổi chị ấy đi?"

Tần Phong trầm thấp "Uhm" một tiếng.

Lục Ngạn không tiếp tục nói nữa, thân phận của bọn họ khác nhau, nhân viên điều tra Cục An Toàn Quốc Gia, cùng đại thiếu gia Mafia, việc làm chắc chắn sẽ khiến người ta không thể tiếp thu, nhưng chung quy là tin tưởng hắn có khả năng.

Tự tạo nghiệt không thể sống. Lục Ngạn ôm cánh tay thờ ơ nhìn lão đại hắc đạo trà trộn vào trong nước, kiêu ngạo như thế nhưng bây giờ lại chật vật vì phụ nữ? Hắn định bụng lặng lễ chờ Triệu Thiên Thái tới hành hung hắn một trận, đưa hắn vào bệnh viện xong nhanh chóng trở về giải thích sai lầm với bà xã.

Sau một lúc lâu, Tần Phong nhớ tới một chuyện, nói với Lục Ngạn: "Còn nữa, anh nói với Bành An Nghiêu, nhấn mạnh điều tra La Lương đi."

Lục Ngạn chợp mắt nghĩ một lát, hỏi: "Là La Lương làm? Vẫn hại chính em ruột mình?"

Tần Phong lại là trầm thấp "Uhm" một tiếng, nói: "Dựa vào hành động mờ ám của La Lương tra ra, hoặc là Triệu Vân cũng sớm biết rằng, chỉ là cô ấy không muốn làm tổn thương La Hoắc. Đồng thời nói Bành An Nghiêu cầm nhẫn đưa cho Triệu Vân đi."

"Anh biết Triệu Vân ở đâu sao?"

"Uhm, tôi bày rất nhiều cơ sở ngầm. . . Có lẽ Bành An Nghiêu có thể tìm thấy cô ấy."

"Bao giờ thì anh và Bành An Nghiêu quan hệ tốt như vậy hả?"

Tần Phong không lên tiếng, cúi thấp đầu nhìn lòng bàn tay của mình, giống như xuyên thấu qua trong lòng bàn tay nhìn thấy mạch máu của mình, thật lâu sau mới nói: "Lục Ngạn, cậu còn nhớ rõ cảm giác cậu mất đi đứa bé là gì không? Thôi, cậu không cần nói. . . Cậu biết không? Giờ này khắc này, bây giờ, tôi mới biết Triệu Vân nghe không được, tôi nghĩ đến trong mấy ngày này cô ấy chịu bao nhiêu đau khổ và hành hạ, đau lòng so với biết người gϊếŧ chết con của mình còn đau hơn. Hai bàn tay này. . . Tôi thậm chí không biết Triệu Vân còn có thể nắm nó nữa hay không."

Lục Ngạn ngẩng đầu thật sự nhìn về người đàn ông trước mặt này, mái tóc xoăn màu vàng cụp xuống, giống như hắn đang cúi đầu, một đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm lòng bàn tay, giống như hai bàn tay này chính là nguyên nhân gây nên chuyện đáng căm hận đó.

Lục Ngạn thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, im lặng an ủi.

Yêu một người, là điều hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì mà cũng đau đớn hơn mọi thứ. Đi qua đau khổ rồi mới có thể hưởng thụ hạnh phúc bị chia cắt.

Không qua bao lâu, Triệu Thiên Thái mang cấp dưới một phen toàn bộ ùa vào quán bar ngầm, có khoảng hai mươi ba người, trên mặt họ nghiêm trang, xem ra đều là người đã trải qua huấn luyện.

Trên mặt Triệu Thiên Thái rõ ràng mang theo tức giận ẩn giấu, mắt thấy Tần Phong cùng Lục Ngạn ở bên trong, nặng nề kêu Lục Ngạn tránh ra một chút liền đi tới trước mặt Tần Phong.

Triệu Thiên Thái năm mươi mấy tuổi, hắc đạo bạch đạo đương nhiên rõ ràng, ở trên thương trường cũng chém gϊếŧ không ít năm, trên người lại càng không thiếu kiên cường. Hiện tại đứng ở trước mặt Tần Phong, không giận mà uy, cảm giác áp bách đột nhiên tăng, nghĩ là Triệu Vân lạnh lùng như vậy thừa hưởng không thiếu gien của Triệu Thiên Thái.

Tần Phong từ lúc Triệu Thiên Thái vào, cũng đã đứng lên từ trên ghế, cung kính cúi đầu. Nhưng bộ dạng này vẫn khiến cho Triệu Thiên Thái hận nghiến răng, ánh mắt không dấu vết lườm qua mặt của Tần Phong, quần áo và chỗ cổ để lộ dấu răng.

Triệu Thiên Thái trầm giọng hỏi: "Năm đó cậu và con gái tôi ở cùng một chỗ?"

Tần Phong gật đầu: "Đúng, Triệu đổng."

Triệu Thiên Thái lại hỏi: "Lúc cậu mất đi thế lực đã đánh con gái tôi, khiến nó sinh non?"

Tần Phong tiếp tục gật đầu: "Đúng, Triệu đổng."

"Khi con gái tôi đến Ý, vì cậu mà đỡ một viên đạn?"

"Đúng, Triệu đổng."

"Hai người ở Đan Mạch đã đăng ký kết hôn rồi hả?"

Bây giờ, Tần Phong duy trì im lặng.

Triệu Thiên Thái hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi: "Tần đại thiếu, thương thế lần này của con gái tôi có liên quan đến cậu không?”

Tần Phong vẫn như cũ im lặng, gật đầu đúng.

Triệu Thiên Thái tiện đà hỏi tới một vấn đề cuối cùng: "Con gái tôi tối hôm qua ở cùng với cậu, bây giờ mất tích có liên quan tới cậu?"

Tần Phong nhắm mắt, gật đầu, nhưng còn chưa ngước lên, cũng đã bị khuỷu tay đánh cái đầu tiên, rồi liên tục đánh vào cổ. Một cái chưa tiếp nhận được, nhất thời lảo đảo vài bước. Khó khăn lắm mới gặp Triệu Thiên Thái đứng trước hắn, toàn thân Triệu Thiên Thái đi sang bên phải, Tần Phong không có sức lực vọt vào trong đám người sau lưng Triệu Thiên Thái, nhanh chóng bị người vây quanh.

Tần Phong bị đánh ngã xuống đất, nhắm hai mắt lại, tùy ý những quyền cước đá trên thân mình, thậm chí cũng không vươn tay bảo vệ đầu mình. Tất cả yên tĩnh trống rỗng trong quán bar vang vọng đều là tiếng chân nặng nề đá vào trên người.

Triệu Thiên Thái đi đến chỗ mà Tần Phong vừa ngồi, giương mắt thờ ơ nhìn Tần Phong bị một đám người vây vào giữa, nghe tiếng nặng nề. Tần Phong bị đánh một tiếng cũng không kêu, Triệu Thiên Thái bất mãn, ông chính là muốn nghe được hắn cầu xin tha thứ, muốn nghe hắn đau đớn kêu to, hét lớn một tiếng: "Tiếp tục đá cho tôi!"

Trên người trên mặt trên đùi Tần Phong, từng nơi đều có đòn nghiêm trọng, thậm chí trên đầu còn có một chân vẫn giẫm lên, sức lực không mạnh, nhưng đủ để để cho hắn không thể nào phản ứng không thể di động một chút. Không biết có phải đá đến chỗ phổi hay không, có máu từ trong miệng chảy ra, ánh mắt hoảng hốt, như là có thể nhìn thấy Triệu Vân trước kia đã từng bị như vậy, máu đỏ chảy trên mặt đất, lại càng không phản kháng nhận lấy tất cả quyền cước.

Xuyên thấu qua khe hở, Lục Ngạn nhìn thấy Tần Phong giống như không chịu nổi một kích quay người, đi đến bên người Triệu Thiên Thái, khom người, ý tứ hơi cầu xin nói: "Chú Triệu, như vậy sẽ xảy ra án mạng."

Triệu Thiên Thái giương mắt nhìn nhìn Lục Ngạn, lắc đầu: "Sẽ không chết, bọn hắn có chừng mực."

Lại là một câu có chừng mực, Lục Ngạn không có cách cứu hắn, biết Triệu Thiên Thái khẳng định có đúng mực hẳn không đánh hắn chết, nhưng có thể đánh cho tàn phế hay không, thở dài nói khẽ: "Chú Triệu, chị Vân rất yêu hắn."

Lúc này mí mắt Triệu Thiên Thái đột nhiên chớp mạnh, từ tốn nói: "Dừng tay đi."

Lập tức dừng tay, chỉ còn thân thể Tần Phong nằm ở chỗ cũ run rẩy. Môi mỏng mở ra, miệng không ngừng chảy máu, ánh mắt nhắm chặt, nhưng mí mắt không ngừng run rẩy, miệng cùng mũi chảy ra máu đã nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn, trên áo cũng đã bẩn toàn dấu giày. Lục Ngạn không thể tiếp tục nhìn xuống, nghiêng đầu đi. Lại nghe đến Triệu Thiên Thái hừ lạnh một tiếng nói: "Lấy dao, rải muối."

Lục Ngạn mở to hai mắt khó tin nhìn về phía Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái chỉ lắc đầu: "Cậu đã nhắc tôi, Lục Ngạn. Tiểu Vân yêu hắn, không thể nào nhìn hắn bị thương. Nhưng hắn lại khiến cho Tiểu Vân chịu nhiều tổn thương như vậy, tôi tuyệt không thể tha cho hắn."

Khóe miệng Lục Ngạn co rút, vừa lúc có điện thoại Lăng Yên gọi tới, cúi đầu nhìn màn hình lóe lên thật lâu chưa động. Triệu Thiên Thái nhìn hắn khó xử, từ tốn nói: "Lăng Yên đang có thai, không thể lo lắng mệt nhọc quá độ, cậu đi nghe điện thoại đi. Tần Phong, hừ, tôi không dễ dàng để hắn chết đâu."

Sau cùng Lục Ngạn lo lắng nhìn thoáng qua Tần Phong, lắc đầu nghĩ, đàn ông, luôn luôn phải chịu được sự hành hạ của tiền bối trước, trước tiên đành chịu vậy. . .

Lục Ngạn rời đi, Triệu Thiên Thái đứng lên đi đến trước mặt Tần Phong, nhấc chân đá Tần Phong một trận, Tần Phong bị đá run lên, còn chưa hoàn toàn ngất đi.

Triệu Thiên Thái từ trên cao nhìn xuống Tần Phong đang quỳ rạp trên mặt đất toàn thân run rẩy như bị rút gân, "Tần Phong, sai ở chỗ ban đầu mày không nên trêu chọc con gái tao."

Dứt lời, mắt vừa chuyển, ý bảo người bên cạnh, lập tức có người lấy dao ra tính toán rạch hai đường trước ngực hắn, áo sơ mi màu trắng theo dao rách ra, trên làn da để lại dấu hôn màu tím.

Tần Phong gắt gao cắn môi dưới không kêu lên, nhưng mồ hôi lạnh nhỏ giọt đủ để nhìn thấy liên tục bị đau đớn.

Mắt Triệu Thiên Thái thấy những dấu hôn, càng thêm tức giận, mở ra bao muối tiện theo không trung tung xuống phía dưới.

Nháy mắt, một tiếng gào rốt cuộc không ức chế được trong miệng Tần Phong.

Tiếng gào thét truyền đến, có thể xuyên thấu lòng người, đau đớn đến tê tâm liệt phế.