Chương 10
Hôm sau lúc đi làm, Tần Triệt có chút ủ rũ. Sầm Nhạc Vinh không có mặt ở công ty mà ra ngoài chụp ngoại cảnh. Bảo Sinh không đi làm, hôm nay Bảo Sinh không phải chụp hình nên xin nghỉ một hôm. Họ không có ở công ty, Tần Triệt cảm thấy vô cùng trống rỗng. Hắn đứng trước cửa sổ nhìn xuống, người dù có cao to cũng chỉ là một chấm nhỏ. Hắn buồn chán đẩy cửa ra, muốn tìm cớ rời đi. Đột nhiên hắn thấy một bóng hồng, khuôn mặt thanh tú và đáng yêu. Vẻ mặt chờ đợi và trông mong thoáng chốc biến thành thất vọng, bóng hồng lướt qua trong nháy mắt.
Tần Triệt ngạc nhiên, tìm bảo vệ đến hỏi, “Vừa rồi là ai?”
Bảo vệ nói, “Là Mai Nhan, một fan hâm một của Bảo Sinh, hầu như ngày nào cũng đến đây chờ. Tôi nói với con bé, Bảo Sinh hôm nay không đến, con bé mới đồng ý rời đi.”
Tần Triệt lục lọi trong trí nhớ cái tên Mai Nhan, trong lòng khẽ động. Hắn đi tìm người đại diện của Bảo Sinh, hỏi, “Mai Nhan có phải là cô gái bị thương trong hội trường hôm đó?”
Người đại diện nói, “Đúng vậy, chính là cô gái đó. Cô ta rất thích Bảo Sinh, thường xuyên tìm cậu ấy, thật sự rất kiên trì, mưa gió gì cũng đến.”
Tần Triệt trầm ngâm suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Bảo Sinh, nói Bảo Sinh đến công ty.
Bảo Sinh ngồi trước mặt hắn, hỏi, “Tìm tôi có việc gì?”
Tần Triệt nói, “Cậu biết Mai Nhan không?”
Bảo Sinh gật đầu.
Tần Triệt nói tiếp, “Công ty có quy định, nghệ sĩ phải giữ khoảng cách với fan hâm mộ. Cậu nên cách xa Mai Nhan một chút.”
Bảo Sinh gật đầu, nói, “Tôi biết rồi. Cô ấy luôn đến tìm tôi, tôi đã nghĩ mọi cách trốn cô ấy.”
Tần Triệt kinh ngạc, “Cậu rất ghét cô ta sao?”
Bảo Sinh nói, “Ừm. Bởi vì Liên Sinh nói cô ấy rất kỳ quặc, không cho tôi đến gần cô ấy. Hơn nữa, cô ấy từng nói dối tôi.”
Tần Triệt nghĩ, lại là Liên Sinh. Hắn miễn cưỡng cười cười, nói, “Trực giác của Liên Sinh rất chuẩn xác. Tôi luôn cảm thấy Mai Nhan không phải là cô gái bình thường, fan hâm mộ cuồng thần tượng như cô ta rất ít, cậu cần cẩn thận.”
Bảo Sinh cười, “Những thứ đó không liên quan đến tôi. Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi.” Anh đứng lên, “Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn anh.”
Tần Triệt đứng lên, “Cậu chờ một chút…”
Bảo Sinh quay đầu lại, “Cái gì?”
Tần Triệt bỗng nhiên ngây người. Bảo Sinh đứng ở nơi đó, nhìn thẳng vào mắt hắn một cách chân thành và trong sáng. Hắn đột nhiên cảm thấy những thèm khát và ham muốn trong tim hắn thật xấu xa và quá đáng. Hắn cụt hứng ngồi xuống ghế, “Không có gì.”
Bảo Sinh đi rồi, Tần triệt lại chìm vào hối hận và nuối tiếc. Không sai, thích một người, không phải là xấu xa và quá đáng. Hắn đáng lẽ phải dũng cảm thổ lộ, nói ra rồi, rơi vào tuyệt vọng, tất cả cũng kết thúc.
Nhưng mà Tần Triệt, hắn tự hỏi chính mình, mày có tư cách gì để bày tỏ đây?
Bảo Sinh giống như một tấm gương, bản thân không nhiễm một hạt bụi nhỏ, rõ ràng và tinh khiết. Người đứng trước mặt anh sẽ bị soi rõ mặt xấu xí nhất.
Tần Triệt ngày hôm nay, ngồi ở chỗ này, đã không còn là một người sạch sẽ. Hắn đã bị ô nhiễm bởi bầu không khí bẩn thỉu của thành thị, ngay cả tư cách trong sạch cũng đã mất đi.
Sự kiện hội trường bị đánh bom vẫn không có tiến triển đáng kể. Ngoại trừ dặn Bảo Sinh cảnh giác, Tần Triệt cũng không có cách nào khác. Hắn hy vọng Mai Nhan chỉ là đơn thuần thích Bảo Sinh, hắn hy vọng hắn đã đoán sai, sự việc đó không liên quan đến Mai Nhan. Hắn biết Bảo Sinh và Liên Sinh không bao giờ ngờ được những chuyện này. Họ quá trong sáng, giống như hai đứa bé ẩn dật ở núi rừng trong thời buổi loạn lạc, phát triển giữa làn nước sạch và tinh khiết. Cuộc sống nguy hiểm đáng sợ, họ không phải không biết nhưng họ không hiểu.
Bảo Sinh và Liên Sinh, họ chắc chắn không hiểu tại sao có người độc ác tàn nhẫn và có quá nhiều chuyện đau khổ bất công. Họ có thể chấp nhận những chuyện đó nhưng tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy. Tần Triệt nghĩ như thế, lòng hắn lại càng cảm thấy xấu hổ và dơ bẩn.
Hắn cũng nhớ đến Sầm Nhạc Vinh. Những lời thì thầm ngày đó của Sầm Nhạc Vinh, sau khi tỉnh dậy hắn vẫn nhớ rõ, không sai một chữ. Sầm Nhạc Vinh nói, cậu yêu sự sạch sẽ của Bảo Sinh giống như tôi yêu sự phức tạp của cậu.
Hắn không phải không biết Sầm Nhạc Vinh yêu hắn. Chẳng ai trong hai người họ nói rõ, nhập nhằng cho đến hôm nay. Chỉ là hắn không hiểu, Sầm Nhạc Vinh cũng yêu sự hổ thẹn của hắn với Bảo Sinh.
Mỗi người có những nhu cầu khác nhau, vì thế mới có nhiều loại tình yêu đến vậy.
Nếu như hôm đó hắn tỉnh táo, hắn chắn chắn đã hỏi Sầm Nhạc Vinh, như vậy anh yêu tôi, hay yêu sự phức tạp của tôi?
Còn hắn nữa, hắn yêu Bảo Sinh hay yêu sự sạch sẽ của Bảo Sinh?
Tất cả đều biến thành tiếng thở dài lo lắng. Ngón tay của Tần Triệt quay quay làm bút máy rớt xuống dưới ghế. Hắn xoay người, cơ thể cứng đờ. Dưới ghế được gắn vào một chiếc hộp kiểu dáng tinh tế đẹp đẽ, mặt trên là những con số màu hồng lóng lánh, tiếng kim đồng hồ quay vang lên rất nhỏ.
Hắn vô thức muốn nhảy dựng lên, nhưng nhanh chóng nhẫn nhịn. Hắn biết có những loại bom, cần dùng áp lực để kích hoạt, một khi áp lực mất đi sẽ phát nổ.
Hắn chậm rãi ngồi thẳng lưng, điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát nói với hắn, “Vì an toàn, anh không được cử động, chúng tôi đến ngay lập tức.”
Cơ thể cứng còng của hắn tựa thẳng vào ghế ngồi, tiếng tik tak liên tiếp làm thần kinh hắn muốn nổ tung. Bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, là Bảo Sinh. Hắn cuồng loạn la to, “Không được vào!”
Tiếng gõ cửa chỉ dừng lại không chốc lát, sau đó Bảo Sinh dùng chân đạp cửa vào, thấy Tần Triệt run rẩy không nhúc nhích ngồi đó.
Tần Triệt khó khăn nuốt nước bọt, gượng gạo nói, “Đi nhanh, bảo toàn bộ người ở tòa nhà sơ tán, cảnh sát lập tức sẽ đến…”
Bảo Sinh nhíu chặt lông mày, anh giống như dã thú theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.
Tần Triệt nói, “Nhanh lên! Dưới ghế của tôi có bom! Tôi không thể cử động, đứng dậy bom sẽ phát nổ.”
Bảo Sinh tựa như con báo săn chạy vọt qua, ngồi xổm nhìn xuống dưới ghế. Anh nói, “Không kịp rồi. Có tính thời gian, chỉ còn hơn ba mươi giây.”
Tần Triệt tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hắn run lẩy bẩy rống lên, “Cậu đi nhanh! Bảo những người khác chạy đi!”
Bảo Sinh không có chút hoảng sợ nào. Anh nói, “Tôi có cách, anh đừng sợ.”
Anh đứng lên, nói, “Anh cố sức nắm chặt tay vịn, tuyệt đối không được buông ra.” Anh chạy ra mở cửa sổ rồi trở về nắm lấy chiếc ghế nguy hiểm nọ.
Tần Triệt hiểu Bảo Sinh muốn làm gì. Hắn nói, “Không được đâu Bảo Sinh, tổng cộng hơn một trăm kg, cậu không nhấc lên được đâu.”
Bảo Sinh cười cười, “Không có gì. Tôi ở công trường vác những thanh xi măng còn nặng hơn thế này.”
“Đừng lo cho tôi. Cậu đi nhanh đi…”
Bảo Sinh nói, “Bây giờ có chạy cũng không kịp, đúng không?” Nụ cười của anh rất ngắn nhưng làm cho Tần Triệt ngơ ngẩn.
Trong giờ phút này, chỉ còn nụ cười nhợt nhạt đó.
Cơ bắp và gân xanh trên cơ thể Bảo Sinh nổi lên, anh kéo cả người và ghế đến trên bệ cửa sổ, lau mồ hôi, thở hổn hển. Anh cúi đầu nhìn, “Còn ba mươi giây. Đừng sợ, đến lúc chỉ còn ba giây anh nhảy xuống, tôi đẩy chiếc ghế ra ngoài.”
Tần Triệt nắm chặt tay vịn. Hắn quay đầu lại nhìn, bầu trời xanh thẳm chao đảo, cúi đầu xuống, người cao to cỡ nào cũng chỉ là một điểm đen nhỏ tý xíu. Hắn nhỏ giọng hỏi, “Bảo Sinh, tại sao muốn cứu tôi.”
Bảo Sinh nhìn chằm chằm vào quả bom, nói, “Ai tôi cũng cứu.” Anh bắt đầu tính thời gian, mồ hôi hột chảy ròng ròng từ trên mặt, “… Mười, chín, tám…”
“Bảo Sinh, tôi thích cậu.”
“Năm, bốn, ba, nhảy!”
Tần Triệt không chùn bước mà nhảy xuống, cùng lúc đó, Bảo Sinh đẩy ghế ra ngoài. Bởi vì mất đi áp lực hoặc là bom đã đến giờ nổ, trong không khí phát ra làn khói đẹp đẽ.
Tần Triệt và Bảo Sinh đồng thời ngã trên mặt đất. Tần Triệt nhào vào lòng Bảo Sinh. Thời điểm bùng nổ xong thực sự có thể trải nghiệm rõ ràng cảm giác yên bình về thể chất và tinh thần.
Hắn không tin Phật pháp, nhưng trong chớp mắt này hắn tỉnh ngộ.
Bảo Sinh vĩnh viễn không thuộc về hắn.
Hết chương 10