Chương 33

Hết giờ làm, các anh nổi hứng rủ cậu đi ăn tối.

Cậu lúc đầu hơi cau mày suy tư rồi cũng đồng ý đi cùng các anh.

Các anh đưa cậu đến một nhà hàng 5 sao gần công ty. Bọn họ lựa một cái bàn ngay gần trung tâm, cậu ngồi lên ghế. Các anh lần lượt ngồi xuống, nhìn cậu chằm chằm.

- Em muốn ăn gì? - Jin.

- Mỳ ý. - Cậu nhàn nhạt đáp.

- Như cũ, thêm một phần mỳ ỳ. - Yoongi.

Nhân viên vâng một tiếng rồi rời đi.

Cậu suy ngẫm, chắc đây không phải là lần đầu tiên họ tới đây rồi. Nhưng, tại sao họ lại mời cậu đi ăn thế kia?

- Các người muốn gì? - Cậu.

Các anh hơi giật mình, khó hiểu hỏi.

- Em nói gì thế? - Nam Joon.

- Các người muốn gì? - Cậu nhấn mạnh, ngữ điệu dần mất kiên nhẫn.

- Muốn gì là muốn gì? - Taehyung nheo mắt lại.

Cậu cười khẩy một tiếng, coi các anh như vậy là đang giả ngơ.

- Các người yêu tôi sao? - Cậu.

Một câu này của cậu làm các anh ngạc nhiên trừng mắt, không nói được gì.

Cậu chậc lưỡi một cái, lạnh lùng nói.

- Đừng làm mấy việc dư thừa như thế này. Tôi chẳng còn hứng thú gì với mấy người nữa. Đừng tưởng tôi không biết, bữa ăn này dùng để làm gì! - Cậu.

Các anh có phần chột dạ liền im lặng, cúi gầm mặt xuống.

Không ai để ý, bàn tay dưới bàn dần nắm chặt lại, lên cả gân xanh.

- Trò đó cũ rích rồi! - Cậu.

Thấy các anh vẫn không nói gì thì cậu nói tiếp.

- Đã qua bao nhiêu năm rồi, các người vẫn nghĩ tôi là Jungkook lúc trước chỉ cần một câu nói của mấy người liền nghe theo như một con chó sao? Tôi rất ác độc, nên mấy trò trẻ con của các người sẽ không thể làm tôi lung lay. Tôi rất tàn nhẫn, nên tốt nhất đừng lấy cái chết của ai ra hù dọa tôi! - Cậu.

Cậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt loé lên tia sắc bén.

- Tôi là kẻ như vậy. Tàn ác vô cùng. Đừng bao giờ nghĩ tôi là Jungkook ngày xưa. Một mạng người với tôi, thật chẳng đáng gì đâu. - Cậu.

Các anh vẫn im lặng, hay nói đúng hơn là đang chết lặng. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở rồi cũng không nói gì nữa.

Khi nói xong, cậu chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có lẽ là do nói ra hết cảm xúc trong lòng, cậu mới thoải mái như vậy.

Nhân viên đưa thức ăn tới. Cậu và các anh im lặng ăn, không ai nói với ai câu nào.

Và có lẽ, không khí sẽ im lặng như thế cho đến khi có giọng nói của người phụ nữ vang lên.

- Em về rồi! - Người phụ nữ vui vẻ nói.

Các anh cùng cậu ngẩng đầu. Trước mặt họ là một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành trông rất quyến rũ.

Dù sao thì người phụ nữ trưởng thành vẫn luôn quyến rũ nhất. Không ai có thể chối cãi.

- Nayeon à? - Jimin kinh ngạc.

Nayeon cười mỉm, nói.

- Vâng. Nayeon đây! - Nayeon.

Chợt, mắt cậu và Nayeon chạm nhau. Hai ánh mắt loé ra tia độc đoán, không hề nhường nhịn đối phương. Đáng sợ vô cùng.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Các anh khó hiểu, nhìn hai người như đã quen biết nhau vậy.

- Chào người quen. - Cậu đưa tay ra.

- Chào. - Nayeon bắt lại.

Hai bàn tay trắng nõn dùng sức nắm chặt tay đối phương, lên cả gân xanh. Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười đúng mực

Một lúc sau, hai người mới gỡ tay ra. Hai bàn tay hiện lên dấu năm ngón tay đỏ chót.

- Hai người có quen biết hả? - Ho Seok khó hiểu.

Cậu nhìn Nayeon, khẽ nở nụ cười bí ẩn. Nayeon không tránh né, cũng nở nụ cười ẩn ý.

- Tất nhiên. Rất là thân thiết. - Cậu.

Cậu quay sang nhìn các anh, nói.

- Tôi đi vệ sinh. - Cậu.

Cậu bước đi, Nayeon cũng từ từ bước theo sau.

Khi đi qua tầm nhìn của các anh, hai người dừng lại.

- Lee Jungkook. - Nayeon.

Cậu quay người nhìn Nayeon, nhếch môi.

- Gì? - Cậu.

- Sao cậu lại ở đây? - Nayeon.

- Cô quản tôi? - Cậu nhướng mày.

Nayeon đen mặt, tay bấu chặt góc váy.

- Cậu... Suzy đâu? - Nayeon.

- Chết rồi. - Cậu thản nhiên đáp.

- Cái gì? - Nayeon nhiều mày.

Cậu cười khẩy, nguy hiểm nói.

- Suzy chết rồi! Đã tới lúc chiến đấu rồi. Chỉ còn tôi và cô thôi, Nayeon. - Cậu.

- Sao cô ta chết? - Nayeon hỏi.

- Tự tử. - Cậu.

Nayeon không tin lời nói của cậu. Suzy sao có thể đang yên đang lành mà đi tự tử được?

Cậu bước tới cô, nói khẽ vào tai Nayeon. Giọng nói lạnh lẽo khiến cho người nghe phải đóng băng.

- Những việc cô đã làm, đừng nghĩ tôi không nhớ tới. Tôi chơi bẩn lắm, có thể lôi việc tư vào việc công. Nên, cô cứ cẩn thận đi. Tới lúc tôi thật sự điên lên, cái mạng chó của cô, không ai giữ nổi đâu! - Cậu.

------------

Hết chap 33