Bóng dáng hai người nhạt dần rồi biến mất. Sóng mũi cậu cay cay, lòng có chút chua xót.
Những giọt nước mắt rơi xuống. Khuôn mặt nhanh chóng trở nên ướŧ áŧ do nước mắt, mũi đỏ ửng lên, cậu mím chặt môi.
Đi rồi... bà Kim đi rồi... người mẹ đã dạy dỗ cậu hết bấy nhiêu năm... giờ nay lại biến mất trước mặt cậu...
Cậu lại không thể cứu mẹ giây phút ấy, thật có lỗi với mẹ. Mẹ à... siêu thoát đi nhé...
"Anh yêu em... mãi mãi... mãi mãi yêu em..."
Một câu nói thật khiến tim người ta ấm áp, nhưng không biết sao, tim cậu thắt lại, rất chặt, rồi từ từ tan vỡ thành từng mảnh thật nhỏ, đến mức cậu có thể thấy được cảm giác đau lòng đến khó thở đó. Nó trải qua rất chậm rãi.
Giọng nói anh thiết tha làm sao, ôn nhu làm sao, và... lại đau đớn làm sao. Cảm xúc của Eunwoo đều được gởi gắm vào câu nói đó. Rất đơn giản, đến nỗi khi biết được sự thật... cậu lại càng khóc to hơn. Đó là câu nói cuối cùng của anh dành cho cậu.
Thở nhẹ để điều hoà nhịp thở, cậu ngửa đầu nhìn lên cao. Nơi Eunwoo có thể thấy cậu rõ nhất.
- EM SẼ CHĂM SÓC HỌ THẬT TỐT. EM SẼ MÃI YÊU ANH! MÃI MÃI YÊU ANH! - Cậu nói thật to.
- XIN LỖI ANH! - Cậu.
Nói xong, cậu thở hắt ra một hơi. Nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Nhìn ra đằng trước, vầng ánh sáng vẫn hiện lên. Cậu chậm rãi đi qua nó.
~.~.~.~.~.~.~
Bệnh viện Seoul.
Phòng phẫu thuật.
Các anh đi ra ngoài, Key vì là bác sĩ nên ở lại giúp.
Key cố gắng khâu lại các vết thương trên người cậu với tốc độ nhanh nhưng vẫn làm rất nhẹ nhàng để tránh làm vết thương trở nên nặng thêm. Những người khác cũng phụ giúp một tay.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Key cười một cái rồi hôn nhẹ vào trán cậu, nói nhỏ.
- Cảm ơn, cảm ơn em đã cố gắng. Cảm ơn em đã mạnh mẽ vượt qua. Cảm ơn em đã dũng cảm chiến đấu. Cảm ơn vì tất cả.
Key cùng vài người đặt cậu nằm lên cáng rồi đưa ra ngoài.
Mọi người lập tức đi tới.
- Sao rồi? Cậu ấy ổn không? - Baekhyun.
- Tốt rồi. Em ấy không sao. - Key cười nhạt
Mọi người thở phào.
Bà Oh tới cầm tay cậu, đau lòng mà hôn nhẹ lên đó.
- Ổn rồi. Không sao cả rồi. - Ông Lee.
Đưa cậu vào phòng VIP, các anh liền đuổi khéo mọi người về để ở lại với cậu.
Lúc đầu không ai đồng ý, nhưng nghĩ lại thì các anh và cậu cũng cần phải ở bên nhau nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Các anh nhìn cậu, ánh mắt đầy ôn nhu.
Thấy cậu nhỏ bé trong những sợi dây rườm rà thật khiến các anh đau lòng.
Nhưng nói sao thì nói, các anh thấy vẫn vui mừng nhiều hơn.
Cảm ơn ông trời đã nghe thấy tiếng cầu xin của chúng con. Cảm ơn dì Kim và Eunwoo đã giúp cậu chiến đấu. Cảm ơn một Suzy đã giúp cậu trong thầm lặng. Và cảm ơn cậu đã thức dậy.
"Cảm ơn em đã dũng cảm chiến đấu. Cảm ơn em đã mạnh mẽ như thế. Cảm ơn, cảm ơn vì tất cả..."
-------------
Hết
End rồi nha. Là HE đó. Hài lòng chưa.
Cảm ơn các bạn đã đi với Au trong suốt 123 chap (Số đẹp nhỉ.). Au định đợi tới sinh thần của J hope để viết chap cuối rồi gửi lời chúc mừng luôn cho tiện. Nhưng lại không được do nếu kéo dài tình tiết câu truyện sẽ loằng ngoằng lắm.
Au xin lỗi vì có hai lần không viết chap tới tận 1 tuần, khiến các bạn phải hóng đến mòn cả dép tổ ong.
Một lần cuối, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành với Au trong khoảng thời gian dài này. Và cảm ơn các lời khuyên từ các bạn (Yêu ghê. Moa moa *icon hôn gió*).
Au yêu các bạn... mãi mãi... mãi mãi... mãi mãi yêu các bạn....
Trả tem nha❤️❤️
@Rin_141198
@user75505082
@Rinn01091997
@Tran_Jenny
@_vkook19_
@QuTrnTrn3
@Uyn698
@Hyerim0505
@kookiekookie1001
@MeowwAmy
@ARMYBTS23022007
@linana12345
@VyLamNguyn
@NhiNguyn446
@ThuDinhThiMinh
@HanArmy1205
@__clarath__
@SeokJinJ0302200
@NgocKim171
@ChauThuKookie
@user256914242580
@Mac_Tu_Han
@skydragon8891
@Kookie2k4
@Miuuaka88
@kirilovelytien
@kaiyuansm
@han_yurin
@MiDeuLLes
@MyLe72
@VyARMY520
@nhinhii1306
@JiJoonie2k0
@CcThoa
@Kuroshi1823
@user13042005
@Got7_Bts_0305
@nguyetthanhphong
@thuong09022006
@-Vong_Linh-
@PiivkHuy_K23