Chương 4: Dịch vụ khách hàng

Hóa ra là vậy, đã trực tuyến trở lại, là trí tuệ nhân tạo sao? Một khách hàng mới như cô cùng có thể nhận được đãi ngộ như khách hàng lớn sao.

Dịch vụ khách hàng: Tôi thấy bạn đưa ra đánh giá xấu trên App, có thể hỏi lý do tại sao hay không?.

Giang Cẩn Du cảm thấy có chút buồn cười, cô chỉ là người qua đường, thời gian sử dụng còn không quá một giờ, không phải là người dùng sâu, cũng không phải là người nổi tiếng có lưu lượng mạng hot, ý kiến của cô thì có giá trị tham khảo gì?

Ngón tay cô dừng lại hộp thoại tin nanh với dịch vụ khách hàng, trên giao diện, con trỏ đang chờ nhập liên tục chớp động, tựa như đang thúc giục vậy.

Jade2077: Bạn có phải là người thật không?

Dịch vụ khách hàng: Vâng.

Jade2077: Thành thật mà nói, bạn có tự mình sử dụng ứng dụng này không?

Cô trực tiếp ném vấn đề cho đối phương, chỉ riêng cảm thụ khi cô dùng App này mười mấy phút mà nói, phần mềm này so với những thứ phổ biến kia, sự khác biệt quá thấp, không có điểm sáng tạo gì mới lạ.

Nói thẳng ra, đơn giản chỉ là đổi thành một cái tên khác, lại thay đổi thiết kế mỹ thuật, căn bản không khác gì các sản phẩm cùng loại khác.

Vậy tại sao cô ấy lại phải sử dụng phần mềm không biết tên có lưu lượng truy cập nhỏ này, mà từ bỏ nền tảng lớn có độ tiếp xúc rộng rãi khác?

Ngoài ý muốn, bên kia không có hồi âm, trạng thái cũng không thay đổi.

Bốn chữ “Dịch vụ khách hàng” vững vàng hiển thị trên cửa sổ đối thoại của bọn họ, Giang Cẩn Du nhún nhún vai, chỉ coi như là nghiên cứu chấm dứt, cô cũng đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của người dùng mới này.

Thừa dịp thời tiết đang tốt, Giang Cẩn Du ra ngoài dạo một vòng quanh căn hộ của các cô.

Còn chưa đến mùa khai giảng chính thức, tuy nói học sinh qua đường không nhiều lắm, bất quá các cô ở phụ cận khu người Trung Quốc, cũng có thể nhìn thấy mấy gương mặt người trong nước.

Đi một hồi có chút đói bụng, cô chọn đại một chỗ ăn cơm, lại đem cơm chiều cùng xử lý luôn một thể.

Lúc cô từ nhà hàng đi ra, đã qua tám giờ.

Cô uống một chút rượu, cả người nhẹ nhàng lâng lang, lơ lửng ở trong ranh giới nửa say nữa tỉnh.

Chờ đến khi cô về đến nhà, Hạ Dung đã cúp điện thoại. Cũng đúng, tính toán thời gian, lúc này trong nước đã là nửa đêm rồi.

Hạ Dung ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Cẩn Du, liền hỏi cô mấy câu:

“Đi đâu vậy, sao nanh tin cũng không trả lời.”

Giang Cẩn Du bỏ túi đồ mới mua ở siêu thị xuống, ngồi xuống trước bàn ăn nói:

“Điện thoại hết pin.”

Cô đưa tay ra, mở túi nilon, đem mấy chai bia bên trong lấy ra:

“Bia Thanh Đảo, không ngờ rằng còn xuất khẩu sang cả đây. Uống một chút không?”

Hạ Dung xua tay, nói:

“Không được, đến kỳ rồi, không dám uống.”

“Tiếc nhỉ.”

Giang Cẩn Du bĩu môi, đưa ngón tay đặt lên vòng tròn trên nắp lon bia, tách một tiếng khui nắp bia ra.

“Chờ hai ngày nữa.” Hạ Dung nói.

“Được rồi”.

Giọng nói của Giang Cẩn Du hơi kéo dài, hai chân cô cô để trần, giẫm lên ghế dựa.

Cả người cô nhìn qua đều cảm thấy lười nhác, ngay cả mí mắt cũng là nửa mở, giống như cái gì cũng không thèm để ý. Tay cô cầm một chai bia, trên thân là một chiếc áo ba lỗ màu xám tro, cổ áo khoét rộng, lộ ra đường cong gầy gò của xương quai xanh.

Hạ Dung ít nhiều có thể cảm giác được tâm tình của Giang Cẩn Du không tốt, cô nhìn bạn mình, suy nghĩ trước suy nghĩ sau, rốt cuộc vẫn không nói nhiều:

“Vậy mình đi nghỉ trước.”

Giang Cẩn Du không ngẩng đầu, chỉ đáp cụt lủn:

“Ừm.”