Cô trốn cách đó không xa, nhìn Diệp Kỳ ngồi trên ghế bên ngoài quán cà phê, không nghịch điện thoại mà ôm lấy bó hoa, cụp mắt lẳng lặng chờ đợi.
Cảnh tượng này thật sự rất thích mắt. Rất nhiều cô gái đi ngang qua đều nhịn không được liếc nhìn anh ấy thật lâu, vậy mà Diệp Kỳ chỉ ngồi chờ như vậy.
Mãi đến khi tôi xuất hiện, Diệp Kỳ mới đứng dậy nghênh đón, đưa bó hoa và chiếc vòng tay ra.
Trong mắt hai người chỉ có nhau, đối với "Khương Duyệt" 15 tuổi mà nói, đây chính là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình.
Chẳng qua, nam nữ chính lại là cô và tên trúc mã mà cô ghét nhất.
Trong lòng tôi cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Ấn tượng của tôi đối với ngày hôm đó cũng rất sâu sắc, vì có việc đột xuất nên tôi đã đến muộn, khi chạy đến nơi, tôi không ngừng nói xin lỗi Diệp Kỳ.
Nhưng anh chỉ dịu dàng cười với tôi: "Không sao Duyệt Duyệt, anh cũng vừa mới đến không lâu."
Tâm trạng "Khương Duyệt" lúc đó cũng rất phức tạp, cô cực kì muốn biết vì sao năm năm sau mình lại ở cạnh Diệp Kỳ, với cả lý do mà cô xuyên không, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô lại trở về ngọn núi ấy.
Đầu cô càng lúc càng nóng mà thân thể thì càng ngày càng lạnh, ngay lúc "Khương Duyệt" 15 tuổi sắp ngất đi thì đột nhiên xuất hiện ánh sáng đèn pin trong bóng tối.
Là Diệp Kỳ.
Cả người hắn đầy rẫy nước bùn, trên người cũng có rất nhiều vết thương, trong đôi mắt đen như mực ấy đều là hối hận và đau lòng, hắn ôm lấy "Khương Duyệt", một bên nghẹn ngào nói xin lỗi cô, một bên bước cao bước thấp đi ra ngoài.
"Sau đó, khi tôi tỉnh lại thì tôi đã nằm ở bệnh viện rồi, Diệp Kỳ bị cha mẹ anh nghiêm khắc dạy dỗ một trận, từ đó về sau, tính tình anh trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, mà tôi vì có ký ức lần xuyên không đó nên cảm giác của tôi đối với Diệp Kỳ cũng khác trước đây."
"Sau đó, thuận theo tự nhiên, tôi và Diệp Kỳ cũng ở bên nhau."
Cô từng nhận được hoa Diệp Kỳ tự tay gói, nhưng chưa từng nhận được một chiếc vòng tay mặt trăng như vậy, cho nên sau đó, "Khương Duyệt" có đôi khi cũng hoài nghi.
Rốt cuộc ngày đó là do hạ thân nhiệt nên cô xuất hiện ảo giác, hay là cô thật sự xuyên không đến năm năm sau?
Hay là, đó thật ra là một thế giới khác.
Nghe xong câu chuyện của "Khương Duyệt", tôi càng nhớ Diệp Kỳ hơn.
Tôi vẫn còn nhớ không lâu trước khi xuyên không, tôi nhận được một cuộc gọi video từ Diệp Kỳ.
Anh cho tôi xem căn phòng tân hôn của chúng tôi đã được bố trí xong, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười, nói với tôi: "Duyệt Duyệt, ngày mai em chính là vợ anh rồi. Duyệt Duyệt, đêm nay có thể anh sẽ mất ngủ mất."
"Vậy tôi sẽ sớm trở về sao? Ngày mai là ngày tôi sẽ cử hành hôn lễ với anh ấy."
Tôi tràn đầy hy vọng nhìn "Khương Duyệt" trước mặt: "Tôi sẽ sớm về thôi, phải không?"
Nhưng trong mắt cô ấy lại hiện lên một tia không đành lòng, cô ấy im lặng một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Thật ra ngày hôm ấy tình huống của tôi rất tệ, nếu Diệp Kỳ không tới kịp, có lẽ tôi thật sự đã bỏ mình ở nơi đó rồi."
"Cho nên Duyệt Duyệt, cô suy nghĩ kỹ lại xem, trước khi xuyên không thì cô đã trải qua những gì?"
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, nhất thời không hiểu được lời này có nghĩa là gì.
Não tôi căng phồng đến phát đau, rất nhiều mảnh ký ức tràn vào trong đầu tôi.
Tôi ôm đầu, cắn chặt hàm răng, trong cơn đau dữ dội này, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Tôi đã không xuyên không vào ngày trước khi hôn lễ diễn ra.
Tôi đã ch.ết rồi.