Chương 8

Trong một thời gian dài, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ về một vấn đề.

Hạnh phúc mà con người có thể đạt được trong cuộc đời có phải là có giới hạn hay không.

Phải chăng trước năm 25 tuổi, tôi đã tiêu xài hết tất cả hạnh phúc mà mình có.

Cho nên ở tuổi 25 này, ông trời mới có thể cho tôi một trò đùa lớn thế này.

Sau khi tôi và Diệp Kỳ kết hôn chưa đến nửa năm, anh được chẩn đoán là mắc phải một căn bệnh nan y hiếm gặp.

Lúc đầu, Diệp Kỳ còn an ủi ngược lại tôi rằng y học hiện tại phát triển như vậy, chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp.

Nhưng càng về sau, anh càng ngày càng gầy, hốc mắt trũng sâu, phong thái năm ấy cũng không còn thấy rõ trên khuôn mặt tiều tụy này nữa.

Tôi tạm nghỉ việc, gần như cùng anh đi gặp các bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước.

Nhưng ai cũng lắc đầu tiếc nuối với tôi.

Ngày hôm đó, tôi đẩy anh ra ngoài phơi nắng.

Anh đẩy nhẹ chiếc mũ len lên, nheo mắt nhìn lên bầu trời.

Sau đó anh cười nhẹ, nói: "Hôm nay nắng đẹp quá, anh đột nhiên muốn ăn bánh hạt dẻ của cửa hàng ở Thành Bắc kia."

Tôi hơi ngượng ngùng: "Cửa hàng đó không bán online, em lái xe đến đó mua cũng mất nhiều thời gian, hơn nữa bác sĩ cũng nói anh không được ăn món đó."

Diệp Kỳ vẫn dịu dàng làm nũng với tôi: "Duyệt Duyệt, anh thật sự muốn ăn, em đi mua giúp anh được không, anh ở chỗ này phơi nắng chờ em."

Lưỡng lự trong chốc lát, tôi vẫn cầm chìa khóa đi ra ngoài, khi tôi mang bánh trở về, Diệp Kỳ vẫn ngồi trên xe lăn, đợi ở bên hồ nhân tạo của bệnh viện.

Nắng đầu đông chiếu lên thân ảnh đơn bạc của anh, anh không nhúc nhích, nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi đột nhiên ngừng đập.

Tôi lớn tiếng gọi tên Diệp Kỳ, anh chậm rãi quay đầu lại: "Duyệt Duyệt, em đã về rồi."

Nước mắt tôi trong nháy mắt tuôn rơi.

Anh không nhanh không chậm ăn bánh hạt dẻ, tôi chăm chú nhìn anh, anh gãi mũi tôi một cái rồi múc một thìa bánh đưa đến bên miệng tôi: "Mùi vị vẫn y như hồi chúng ta học đại học."

Tôi nếm thử một miếng, chỉ thấy vị đắng thôi.

Ngày hôm đó, tôi luôn có linh cảm xấu, buổi tối cũng không chịu rời đi, Diệp Kỳ vẫn khuyên tôi mau chóng đi nghỉ ngơi, nhưng tôi chỉ muốn ở trước giường bệnh trông coi anh.

Diệp Kỳ thấy không thể làm tôi đổi ý, mà anh cũng mệt mỏi rồi nên đã ngủ thϊếp đi, tôi cứ thế mà nhìn anh cả một đêm.

Nhìn bao lâu cũng thấy không đủ.

Buổi sáng, Diệp Kỳ nhìn qua hết thảy như bình thường, tôi cũng yên tâm mà đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Khi tôi trở về, phòng bệnh có rất nhiều người.

Tôi nhìn miệng của các bác sĩ y tá mở ra khép lại nhưng tôi lại không nghe thấy gì cả.

Diệp Kỳ đi rồi.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.

Trong đám tang của Diệp Kỳ, tôi không rơi được một giọt nước mắt nào cả.

Nước mắt của tôi đã sớm cạn khô rồi.

Sau đám tang, một người đàn ông tự xưng là người được ủy quyền đến tìm tôi và nói với tôi rằng Diệp Kỳ đã ủy quyền cho anh ta làm một số thủ tục trước đó.

Tất cả tài sản của anh đều chuyển sang cho tôi và cha mẹ anh ấy, mỗi bên một nửa.