Chương 4
Nhìn bên giường đã qua 9 giờ rồi, Phiêu Dạ nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đóng chặt kia.
Vì sao Ly Trần còn chưa về? Ta rõ ràng đã nói qua nếu không có hắn ta sẽ chết, thế nhưng Ly Trần vẫn về muộn như thế…. Ly Trần không yêu ta phải không? Chưa bao giờ có gì bảo đảm, ta cũng không rõ Ly Trần có thực sự yêu ta, yêu ta không? Yêu ta thì hãy về đi…
Đã quen với cái ôm ấm áp của Ly Trần, đã quen với sự bao dung sủng nịch của hắn, không có Ly Trần, cậu sống không nổi nữa.
” Phiêu Dạ?” Rốt cục cửa cũng mở ra khiến nước mắt của cậu gần như tràn ra, Ly Trần cởϊ áσ khoác, lo lắng đến gần Phiêu Dạ ” Làm sao vậy? Lại chưa ăn sao? Ta không phải đã gọi điện nói sẽ trở về trễ một chút sao?”
Phiêu Dạ giẫn dỗi đẩy tay hắn ra, đưa lưng về phía hắn.
” Tức giận? Xin lỗi, khi vừa tan ca, ta đã vội vàng chạy về đây.” Ly Trần vuốt ve gương mặt trắng trẻo của Phiêu Dạ.
Phiêu Dạ quay người lại, cố sức ôm lấy thắt lưng của Ly Trần, gương mặt trắng mịn cọ cọ vào chiếc áo lâm thâm sắc của hắn, nũng nịu ôm chặt không chịu buông.
” Được rồi! Được rồi!” Ly Trần chịu không nổi vỗ vỗ lưng của cậu ” Đói bụng không? Ăn gì đây?”
Phiêu Dạ không trả lời, chỉ tiếp tục ôm hắn.
” Phiêu Dạ?”
” Không ăn!” Phiêu Dạ rầu rĩ mở miệng.
” Vậy sao được?” Ly Trần không đồng ý nói nhỏ.
” Ngươi về trễ, cho nên ta không ăn!” Đột nhiên, Phiêu Dạ giận dữ đối hắn kêu to.
” Phiêu Dạ?” Ly Trần kinh ngạc nhìn sự cáu kỉnh như tiểu hài tử của Phiêu Dạ.
” Ta nói rồi mà, không muốn ta chết đói thì về sớm một chút! Ngươi về trễ, cho nên ta không ăn, đây đều là lỗi của ngươi!”
” Được rồi! Là ta không tốt! Ăn chút gì đi? Một chút cũng được!”
” Ta nói không ăn là không ăn!” Phiêu Dạ hét lên như bị tâm thần, một bên lắc đầu một bên kêu to.
” Phiêu Dạ, bình tĩnh một chút, đừng như vậy…” Ly Trần cố sức nắm lấy cậu muốn làm cậu tỉnh táo, thế nhưng Phiêu Dạ lại gục trong lòng hắn mà khóc.
” Ngươi không yêu ta! Ngươi vì sao không yêu ta? Ta nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi, vì sao không yêu ta? Lẽ nào ta còn thua kém cả công tác sao? Vì sao không yêu ta…” Thương tâm lên án, Phiêu Dạ tựa trong ngực của Ly Trần không ngừng bất mãn và bất an. Cậu bây giờ là một Phiêu Dạ vô dụng! Chưa bao giờ cậu không chiếm được thứ gì, thế nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại là hắn? Vì sao lần nào cũng không chiếm được nam nhân mà cậu yêu nhất?
” Phiêu Dạ… Ngươi đừng như vậy được không? Ta… ta thực sự không phải… Ta không biết làm sao yêu ngươi, đừng khiến ta khó xử được không?” Ly Trần nói một cách bất lực, thậm chí mang theo một loại phiền chán, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có gì là thỏai mái.
Vừa nói xong, điện thoại của Ly Trần lại reo lên, sau vụ lần trước, Ly Trần lập tức cầm lấy điện thoại rồi tránh xa Phiêu Dạ mới nói tiếp ” Ta là Ly Trần, xin hỏi ngài là…?”
Phiêu Dạ nhìn Ly Trần, ánh mắt đầy hận ý cùng thống khổ, thế nhưng Ly Trần một điểm cũng không cảm nhận được.
” Vâng? Vậy được rồi! Ta lập tức đến… Yên tâm, sẽ không như lần trước nữa, được, lát nữa gặp!” Cúp điện thoaị xuống, Ly Trần mặc áo khoác vào ” Phiêu Dạ, xin lỗi, công ty đột nhiên xảy ra chuyện, ta không đi không được, ngươi ngoan ngoãn, ăn chút đồ đi a?”
” Nếu như ta không cho ngươi đi?” Phiêu Dạ âm trầm hỏi hắn.
” Đừng náo loạn Phiêu Dạ, lần trước đã xin lỗi người ta, lần này ta không thể không đi!” Ly Trần vừa nói vừa cầm cái túi đi đến trước cửa.
” Ta không cho ngươi đi!” Phiêu Dạ chắn cửa ” Ngươi cứ như vậy bỏ mặc ta? Thì ta chết đói ngươi cũng không quan tâm sao?”
” Phiêu Dạ” Ly Trần bất đắc dĩ nói ” Ngươi như vậy, ta còn cần ngươi để làm gì?”
Cần ta để làm gì ư? Phiêu Dạ hai mắt vô thần, ngay cả khi Ly Trần đi qua người cậu cũng chẳng có phản ứng gì.
Đúng vậy? Cần ta để làm gì nhỉ? Ngươi đối ta không có tính dục cũng không có ái tình, ta vô pháp trở thành người quan trọng với ngươi cũng vô pháp giúp đỡ ngươi cái gì… Cần ta để làm gì ư? Ta cũng rất muốn biết, cần ta để làm gì? Ta đến tột cùng vì cái gì mà ở lại đây? Ta đối ngươi mà nói có ý nghĩa gì không? Ngươi có thể nói cho ta biết không?
Hóa ra ta không đúng tý nào…
Hóa ra tồn tại của ta chỉ là dư thừa sao?
Vậy ngươi vì cái gì lưu lại ta thế?
Đúng vậy! Ngươi vì sao lưu lại ta? Ngươi hòan tòan có thể đuổi ta đi… Mà ta, không có lý do gì để ngươi có thể cho ta lưu lại…
” Phiêu Dạ, ta đã trở về!” Vừa 5 giờ, Phiêu Dạ uể oải kéo thân thể đi vào phòng khách, bởi vì đèn còn mở cho nên hắn đoán Phiêu Dạ vẫn chưa ngủ, thế nhưng hắn vừa định cởϊ áσ khoác thì chợt dừng lại.
Phiêu Dạ lẳng lặng nhìn hắn cười, nụ cười tuyệt đẹp huyến lệ, phảng phất không dính bụi trần thế, thiên sứ tinh thuần, nhẹ giọng hỏi ” Ngươi có thể cho ta biết, ngươi giữ ta lại để làm gì?”
” Phiêu Dạ, ngươi làm sao vậy?” Ly Trần vội vàng chạy đến bên người Phiêu Dạ, một bên lấy khăn tay lau lên phần da thịt trắng mịn đang không ngừng chảy ra huyết sắc đỏ tươi kia, một bên từ trong sô pha lấy ra một hộp cứu thương, hắn không thể tin được một con người hoàn hảo vài giờ trước, giờ đây trên cánh tay trái lại tràn đầy những vết thương, lóng lánh hồng sắc dưới ngọn đèn, vô cùng mê người, sắc mặt lại tái nhợt như tuyết rơi vào mùa xuân ” Ngươi thế nào lại biến thành như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
” Không nên đi… Không nên…” Vươn cánh tay chồng chất vết thương kia, Phiêu Dạ nắm lấy bàn tay của Ly Trần, trên gương mặt thiên sứ lăn dài một giọt lệ thủy tinh.
Ly Trần yên lặng cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng ” Phiêu Dạ, là ngươi tự làm mình thương sao? Là bởi vì ta đi làm sao?”
” Ngươi đi, ngươi không nên.. ta …” Run rẩy, Phiêu Dạ giống như một đứa trẻ mất đi tất cả, bất an khóc ” Ta không biết chính mình có lợi gì với ngươi, ta rất sợ, ta chỉ có thể nhìn ngươi đi, cái gì cũng không thể làm….”
” Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, không có việc gì đâu, ngủ đi!! Ngươi mệt rồi!” Nhẹ nhàng khuyên bảo Phiêu Dạ, Ly Trần ôn nhu dùng bàn tay của mình vỗ nhẹ lưng Phiêu Dạ.
Phiêu Dạ an tâm khóc, như là tìm được an ủi, càng như là tìm được đường về, vẫn khóc đến khi ngủ vào, không hề phòng bị ***g ngực mà cậu đang nương tựa kia.
Phiêu Dạ ngủ rồi, cho nên không thấy ánh mắt đầy ưu phiền của Ly Trần, như là đau tiếc, như là lưu luyến.