Chương 6

Thời điểm Tiêu Chiến về đến nhà, trời đã sẩm tối, Tiêu phụ cùng dì Vương đều chưa về, anh lập tức lên lầu đến trước cửa phòng Vương Nhất Bác, đưa tay lên gõ mấy cái, trong phòng im ắng, Tiêu Chiến chuyển xuống vặn nắm cửa, phát hiện bị khóa ở bên trong.

Tiêu Chiến trầm giọng gọi, "Vương Nhất Bác."

Anh đứng đó vài phút, cũng không thấy ai ra mở cửa.

Tiêu Chiến nói, "Không mở cửa đúng không? Được, em chờ đấy."

Anh xoay người xuống lầu lấy chìa khóa, một chùm va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng.

Thời điểm mở cửa ra, Vương Nhất Bác ngồi trước bàn học không động đậy, cầm bút nghiêm túc viết viết vẽ vẽ gì đó, ngay cả ánh mắt cũng không cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ở cửa, ôm ngực nói, "Em có ý gì?"

Vương Nhất Bác không nói.

Giọng Tiêu Chiến hơi cao lên một chút, "Nói chuyện."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Có chút việc, liền trở về."

Tiêu Chiến cười lạnh, "Có chút việc? Việc gì có thể khiến em không để lại một tin nhắn? Còn kéo số anh vào danh sách đen?"

Vương Nhất Bác nghiêng người, cánh tay khoát lên ghế nhìn anh, ánh mắt có chút lạnh, "Cho nên hiện tại anh muốn cái gì? Hỏi tội à?"

Tiêu Chiến hạ mi mắt, "Em không nói lời nào đã đi, không biết người khác sẽ lo lắng sao?"

Vương Nhất Bác nói, "Tôi không phải trẻ con."

Tiêu Chiến nói, "Trẻ con so với em còn nghe lời hơn."

Vương Nhất Bác: "Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi còn phải làm bài tập."

Tiêu Chiến thở dài, "Vương Nhất Bác, anh thực không hiểu em."

Mí mắt Vương Nhất Bác nhảy lên.

Tiêu Chiến hơi khom lưng, từ lúc không thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn luôn nhíu mày chạy đi tìm kiếm, thanh âm có chút mệt mỏi, "Anh trước kia có sai, anh đã giải thích rồi, cũng cố gắng bù đắp lại, nếu em vẫn còn tức giận, cũng đừng như vậy chứ."

"Anh là người trưởng thành rồi, em thì chưa, cho nên anh không có thời gian cãi nhau giận dỗi với đứa nhỏ như em, nếu em thật sự không muốn ra ngoài cùng anh, anh cũng không làm khó em. Sau này em cũng có cuộc sống riêng của mình, không qua lại cũng không sao."

Ngón tay Vương Nhất Bác bám chặt vào lưng ghế.

Cậu chớp mắt, lông mi che đi ánh sáng con ngươi, thâm trầm ảm đạm mà trầm mặc.

Tiêu Chiến không thấy cậu nói lời nào, nói, "Quên đi, về phòng ngủ đây."

Vương Nhất Bác hơi ngồi thẳng dậy, "Anh không ra ngoài?"

Bóng dáng Tiêu Chiến khựng lại ở cửa, đưa lưng lại về phía Vương Nhất Bác, nói, "Ra ngoài làm gì, mệt lắm rồi."

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến sau cánh cửa, chỉ là một chút thanh âm thôi lại khiến cậu nghe ra anh có chút ủy khuất.

Cậu thở dài.

Không phải như vậy...........

Tiêu Chiến là nam thẳng, cho dù có cố gắng lại cố gắng thêm nữa, ở trong mắt anh mình cũng chỉ là một đứa em trai không cùng huyết thống, không hơn.

Nói không chừng, còn có thể......... Cảm thấy ghê tởm.

Chuyện như này không nên tái diễn nữa, nếu không ngay cả anh em cũng không làm được.

Vương Nhất Bác quay người lại, nhìn mấy chữ trên trang giấy, tự mình lấy bút ra tiếp tục viết, một lúc rồi mà cách vách không có một chút tiếng động, phỏng chừng là đã đi ngủ rồi.

Vương Nhất Bác làm xong gần hết bài tập, lúc nghỉ ngơi liếc mắt một cái nhìn đèn trên bàn, đồng hồ bên cạnh đã chỉ đến mười hai giờ đêm.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn Wechat cho lớp trưởng, muốn hỏi chuyện ở trọ lại trường, sinh hoạt của đối phương rất đúng giờ, giờ này khẳng định đã ngủ, cậu liền cứ thế tắt điện thoại đi, sắp xếp lại đồ đạc xuống ngăn bàn, vừa muốn xoay người về giường đi ngủ, Tiêu Chiến đã thay quần áo ngủ đứng trước cửa, sắc mặt có chút khó coi.

Vương Nhất Bác nói, "....... Sao vậy."

Tiêu Chiến trong lòng nghẹn muốn chết, không kiên nhẫn nói, "Không ngủ được."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, nói, "Vậy........ Nghe chút nhạc?"

Tiêu Chiến hừ bằng giọng mũi.

Từ lúc anh chuyển từ trường về nhà liền ngủ không ngon lắm, sau lần Vương Nhất Bác phát sốt anh vẫn luôn ngủ ở trong phòng cậu, bây giờ ở cách vách lăn qua lộn lại mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn nhắn tin với bạn nói về chuyện phòng làm việc, nghe qua mấy chục bài hát, cũng không thể ngủ được.

Tiêu Chiến nói, "Anh ở đây một đêm, em làm chuyện của em, đừng để ý đến anh."

Vương Nhất Bác khựng lại, nói, "Vậy tôi ngủ dưới đất."

Tiêu Chiến sắc mặt biến đổi nhìn cậu, "Em điên à? Đây là phòng của em em còn muốn ngủ đất?"

Vương Nhất Bác nói, "Vậy tôi ra sô pha."

Ngọn lửa trong lòng Tiêu Chiến bùng lên, "Em nhìn thấy anh là liền muốn trốn?"

Vương Nhất Bác nói, "........ Anh không phải là không muốn nhìn thấy tôi sao."

Tiêu Chiến lười giải thích, đi đến nằm xuống bên giường, dùng chăn mềm cuốn người mình lại, âm thanh truyền ra, nói, "Bớt diễn trò giùm anh."

Vương Nhất Bác yên lặng đóng cửa rồi tắt đèn, đi đến giường nằm xuống, cách Tiêu Chiến xa một chút, khoảng giữa hai người lạnh lẽo, lạnh đến mức sau lưng Tiêu Chiến có chút run.

Anh không kiên nhẫn kéo Vương Nhất Bác lại gần, cánh tay vòng qua, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mặt lại, "Ngủ thôi."

Tiêu Chiến theo thói quen đi ngủ ôm đối phương như ôm một đứa nhỏ, tuy rằng mỗi buổi sáng thức dậy đều biến thành mình nằm trong lòng Vương Nhất Bác, nhưng vẫn luôn không biết mệt mà ôm thế này, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà lại dưỡng thành thói quen.

Vốn là mùa đông, liền phù hợp với việc hai người dựa sát vào nhau trao đổi hơi ấm cơ thể để chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác cả người căng cứng, cứng ngắc đến mức Tiêu Chiến cũng cảm nhận được không thích hợp, vỗ vỗ bả vai cậu, nói, "Không muốn?"

Vương Nhất Bác nói, "........ Không phải."

Tiêu Chiến ở trong bóng tối mở mắt ra, nhìn trần nhà một mảnh tối đen, nói, "Vẫn là trẻ con thì tốt hơn, có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, một chút cũng không giấu được."

Vương Nhất Bác biết anh đang nói cái gì, nhưng lại không biết phải nói sao, chỉ có thể ngậm miệng nghe Tiêu Chiến thở dài, "Hôm nay sao em lại mất hứng?"

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, không biết nói cái gì.

Tiêu Chiến nói, "Nếu em không nói, đêm nay anh ngủ không được."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ hạ mi mắt tìm từ ngữ, đối phương cũng không sốt ruột không thúc giục, lẳng lặng chờ Vương Nhất Bác mở miệng.

Cậu ở trong lòng quanh đi quẩn lại mấy lần mới mở được miệng ra, nói, "........ Thời điểm tôi vứt rác nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với bạn gái, anh nói anh muốn đi đón cô ấy, tôi nghĩ anh lại muốn lỡ hẹn với tôi, cho nên........"

Tiêu Chiến ngây ra một lúc.

Trong lòng anh nghĩ đến một vạn khả năng, lại không ngờ rằng ngọn nguồn lý do khiến Vương Nhất Bác không vui chỉ đơn giản như vậy.

Cho dù là nói vậy, nhưng Vương Nhất Bác cũng thấy mất mặt, như là mình đang nháo giống một đứa con nít, nhưng ngoài nói như vậy thì đâu còn cách nói nào khác.

Tiêu Chiến nhạy bén lại mẫn cảm, nói như vậy, chỉ sợ anh đã đoán được cái gì.

Tình cảm của con người lúc về đêm luôn bùng phát.

Cơn giận của Tiêu Chiến khi tìm Vương Nhất Bác hai ba tiếng đồng hồ đã hết đi phân nửa, sờ sờ gương mặt Vương Nhất Bác dỗ dành, thấp giọng, nói, "Sẽ không đâu."

Vương Nhất Bác miệng đầy chua xót.

Tiêu Chiến nói, "Trước kia em không phải rất ngang ngược sao, sinh bệnh cũng có thể ra lệnh cho anh không được phép ra ngoài, sao bây giờ lại cẩn trọng như vậy, không cần thiết đâu Vương Nhất Bác."

Thanh âm ôn nhu phảng phất qua đỉnh đầu Vương Nhất Bác, trước sau như một rất dịu dàng, bỗng nhiên lại từ từ chấp vá thành, hình ảnh của Vương Nhất Bác trong trí nhớ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cúi đầu ừ một tiếng, nói, "Biết rồi."

Cậu khựng lại, vẫn không nhịn được, nói, "........ Người gọi điện thoại cho anh, thật sự là bạn gái?"

Tiêu Chiến đáp, "Đúng, quen lúc học đại học."

Tay anh vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác, nói, "Em sau này học đại học không chừng cũng sẽ gặp được cô gái mình thích."

Tiêu Chiến nói xong, không biết sao lại cảm thấy hứng thú, vỗ nhẹ Vương Nhất Bác nói, "Ai, em thích loại hình thế nào?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, lỗ tai trong bóng tối chậm rãi đỏ lên, có chút khó xử nói, "Nhất định phải nói sao?"

Tiêu Chiến nói, "Em với anh thì có gì không thể nói chứ, nói mau nói mau, anh còn đang rất tò mò đây."

Vương Nhất Bác nói, "Ừm........ Chính là, loại mà tính cách rất ôn nhu."

Tiêu Chiến a một tiếng.

Vương Nhất Bác vội vàng bổ sung, "Cũng không cần ôn nhu mềm mỏng quá là được, thỉnh thoảng nổi cáu cũng có thể, bất quá thời điểm cãi nhau vẫn chịu lắng nghe giảng hòa."

Tiêu Chiến càng mờ mịt, "Đây cũng gọi là tiêu chuẩn chọn người yêu á hả?"

Vương Nhất Bác nói, "......... Vậy, biết nấu cơm, biết làm nũng, đôi mắt dễ nhìn, cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, ừm."

Tiêu Chiến chun mũi, "Mấy điều này, đều rất bình thường mà."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt qua, ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn gương mặt của Tiêu Chiến, nói, "Rất bình thường sao?"

Tiêu Chiến đáp, "Đúng vậy, cảm giác...... Không phải là thuộc loại khó tìm."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thật ra, rất khó tìm."

Tiêu Chiến không hiểu, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Nếu tôi gặp một người như tôi vừa nói, nhất định sẽ đối với anh ấy mà nhất kiến chung tình."

_---/---_

Chị tác giả thích nhất kiến chung tình thế hả trời, bộ kia Tiêu Chiến nhất kiến chung tình, giờ đến Yibo là saooooo 🥺🥺🥺

"Anh ấy" tiếng trung là 他, "cô ấy" là 她, cả hai phát âm là tā, nên yibo nói "anh ấy" thì anh Chiến cũng chỉ nghĩ là "cô ấy" thôi, note ra đây cho mng đỡ hoang mang :((