Chương 5

Ngày cuối tuần vừa hết, Vương Nhất Bác lại phải ngoan ngoãn đến trường, người lớn trong nhà công việc đều bận, lười quản hai đứa nhỏ, Tiêu Chiến ban ngày thì cùng bằng hữu ra ngoài, xem nơi làm việc, bằng hữu thật ra cảm thấy cũng không tệ, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, xem đi xem lại mấy tuần rồi không ưng

Thời điểm đến thứ bảy, Tiêu Chiến nói với bằng hữu, nội dung chủ yếu là đưa Vương Nhất Bác ra ngoài chơi.

Vương Nhất Bác một bên mặc áo khoác, nói, "Đi đâu?"

Tiêu Chiến tựa lưng vào sô pha xem điện thoại, nói, "Đi công viên trò chơi đó, hai ngày trước anh mua vé, tiện thể mua luôn cho em."

Vương Nhất Bác động tác mặc quần áo khựng lại, "........ Thật sự phải đi?"

Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn cậu, "Sao vậy, cảm thấy trẻ con à?"

Vương Nhất Bác nói, "Thì đúng vậy."

Tiêu Chiến nói, "Em mới mấy tuổi hả tiểu tử thối, anh còn hơn em tận 6 tuổi đó, anh cũng chưa nói nó trẻ con, em lại ghét bỏ cái gì."

Vương Nhất Bác xoay mặt liếc anh một cái, nhàn nhạt nói, "Cuối tuần trước không phải anh đi rồi? Cùng với hai đứa nhỏ xấu xa kia ấy."

Tiêu Chiến cười một tiếng, "Còn nhớ sao."

Vương Nhất Bác nhấc chân đá giày anh, "Muốn đi thì mau đi."

Tiêu Chiến đứng dậy, một phen kéo bả vai Vương Nhất Bác, nói, "Xe anh ba thu rồi, chúng ta đi tàu điện ngầm đi?"

Vương Nhất Bác hạ mi mắt, đeo tai nghe điện thoại lên, nói, "Có thể."

Tiêu Chiến nở nụ cười, ôm cậu đi ra cửa, trời cao mây trắng, lá cây khô rụng phủ lên mặt đường, Tiêu Chiến nhấc chân dẫm xuống, phát ra tiếng loạt soạt, thấy Vương Nhất Bác nhíu mày, "Anh đi hẳn hoi."

Tiêu Chiến túm lấy cậu rồi đá lá cây khô đến, để đầy lá ở bên chân Vương Nhất Bác, nói, "Nào nào nào, em cũng chơi một chút đi."

Vương Nhất Bác không lay chuyển được anh, cùng anh dẫm vụn hết đống lá khô, nhịn không được phun tào nói, "Quá ngốc rồi đó."

Tiêu Chiến nói, "Ai, rốt cuộc em có......."

Anh phút chốc ngậm miệng lại, đem lời nói còn lại nuốt vào trong bụng.

Vương Nhất Bác nghi hoặc xoay đầu nhìn anh, "Có cái gì?"

Tiêu Chiến lắc đầu, cười nói, "Không."

Cũng đúng, một đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi đến một ngôi nhà xa lạ, có thể có tuổi thơ gì thú vị được.

Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng.

Hai ngày trước Tiêu Chiến mới ầm ĩ một trận với Tiêu phụ mà có chút không thoải mái, xe bị thu, bằng hữu trêu chọc, nói anh như phú nhị đại nghèo rớt vậy, cuối cùng bị Tiêu Chiến đuổi đánh.

Vương Nhất Bác đã quen, dẫn Tiêu Chiến mua thẻ, xuống lầu rồi chờ tàu điện ngầm, bọn họ vận khí tốt, gặp được toa không có người.

Vương Nhất Bác ngồi xuống sửa lại tai nghe, mở app chọn một bài hát, một bên tai nghe lại bị Tiêu Chiến tháo xuống, nói, "Cho anh nghe với."

Vương Nhất Bác vừa định ấn, không biết từ lúc nào đã không cẩn thận ấn vào bài hát bong bóng tỏ tình.

Tiêu Chiến ánh mắt kì dị nhìn cậu, "........ Nhìn em bình thường luôn khốc, hóa ra là nghe bài hát như này đó hả?"

Vương Nhất Bác nói, "Tôi đổi bài khác."

Tiêu Chiến ngăn cậu lại, "Bài này hay bài này hay."

Vương Nhất Bác buông tay ra, nói, "Bao lâu nữa mới đến."

Tiêu Chiến ngáp một cái, nói, "Thế nào cũng phải nửa tiếng nữa, có thể ngủ một giấc."

Anh vừa nói, một bên nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào ghế ngồi.

Vương Nhất Bác nhìn không chớp mắt, trên điện thoại tin nhắn trong phòng tập vũ đạo nhảy liên tục, tìm bạn nhảy để tranh đấu, rồi đủ thứ khác, hai mắt Vương Nhất Bác nhắm lại, rồi lại mở tư liệu học bổ túc ra xem, bả vai vừa hạ thấp xuống, Tiêu Chiến tối qua ngủ không ngon liền dựa sát vào.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, muốn đẩy Tiêu Chiến ra, rồi lại buông tay xuống.

Tiêu Chiến mấy ngày nay có rất nhiều chuyện, Tiêu phụ muốn anh sau khi tốt nghiệp thì tiếp tục sự nghiệp của ông, ngay cả bạn gái của mình cũng vậy, hai phương tranh chấp, khó tránh khỏi cãi vã, anh ban ngày chạy ngược chạy xuôi, lúc rảnh rỗi còn cùng với người nhà và bạn gái cãi nhau, cả người mệt đến mức chả có tinh thần gì.

Nhưng vẫn may Vương Nhất Bác còn nhỏ, tính tình hiện tại cũng cao lãnh, không quá thích dò xét chuyện của mình, cũng lười quản mình, anh chỉ có thể lén lút ở trong phòng cậu tìm một chút yên tĩnh.

Hôm nay chuyên tâm đưa Vương Nhất Bác ra ngoài chơi, ở đường ngầm không có người ngủ thật ngon, thời điểm mở mắt ra, Vương Nhất Bác đang ôm bả vai anh nói, "Phải xuống xe rồi."

"A? Ưʍ........" Tiêu Chiến mơ mơ màng màng bị cậu dắt xuống xe, thẳng đến khi lên lầu bị dòng người nhốn nháo đυ.ng vào bả vai, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Thật đông người."

Tiêu Chiến cười ha ha, "Ở đây không đông người thì ở đâu đông, còn là thứ bảy, đều mang trẻ con đi chơi."

Vương Nhất Bác nói, "Tôi không phải trẻ con."

Tiêu Chiến ừm ừm, "Em là đứa nhỏ to xác."

Tâm tình anh không tồi, không biết mặt mũi mà kéo cánh tay Vương Nhất Bác, nói "Vậy Nhất Bác ca ca đưa em đi chơi đi."

Vương Nhất Bác: ............

Hai má cậu nổi lên chút vệt hồng, đổi thành mình cầm cổ tay Tiêu Chiến, "Đừng nói lung tung."

Tiêu Chiến nhấc chân theo cậu đi vào trong, vòng qua mấy chỗ, cũng không thấy Vương Nhất Bác có nửa điểm muốn chơi, chỉ đứng đó nghiêm mặt nhìn đám người thắt dây an toàn ngồi ở đó, bị đưa lên trên cao, để lại mấy tiếng thét chói tai cùng tiếng cười.

Tiêu Chiến nói, "Không muốn chơi à?"

Vương Nhất Bác trên mặt nhu hòa một chút, nói, "Thật ra nhìn một chút là được rồi."

Cậu tuy rằng chưa từng đến, nhưng cũng cùng cha mẹ hoặc bạn bè đi ngang qua, bất quá miêu tả chung quy vẫn không giống với tận mắt nhìn thấy, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã qua tuổi vui đùa này lâu rồi, có điều có thể đến đây một lần cùng với Tiêu Chiến, đáy lòng không giấu được vui vẻ.

Tiêu Chiến túm cậu đến gian hàng mua hai cây kem, mỗi người một cái, nhìn thấy một cặp tình nhân đi trước mặt, cô gái không dám ngồi, lại ôm ôm người kia, Tiêu Chiến nhìn mà chán ghét.

Vương Nhất Bác mặt không thay đổi liếʍ liếʍ kem, hai cánh môi bị lạnh đến đỏ bừng, đầu lưỡi mỏng lại nhỏ, chậm rãi liếʍ đi bơ trên kem, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu, có chút không dám nhìn thẳng, nói, "Em có thể ăn một cách đàng hoàng được không?"

Vương Nhất Bác: ?

Tiêu Chiến xì một tiếng, vừa định nói cái gì, điện thoại trong túi lại vang lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, tươi cười trên mặt phai nhạt dần, nói, "Anh nghe điện thoại đã."

Vương Nhất Bác tiếp cây kem từ tay anh, nói, "Nhanh chút."

Tiêu Chiến đáp, "Rất nhanh."

Anh đứng lên, ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh, từ góc độ của Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh, bộ dáng không cao hứng lắm, đầu dây bên kia một mực nói chuyện, Tiêu Chiến trầm mặc nghe trong chốc lát, không biết đối phương nói cái gì mà khiến anh buồn cười, khóe mắt đều là ánh sáng đầy ôn nhu.

Vương Nhất Bác trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.

Tuy rằng biết như vậy là không tốt, cậu vẫn đứng dậy, lách ra phía sau Tiêu Chiến, dựa vào cái cây lớn, có thể thấy được mặt của Tiêu Chiến, cũng có thể loáng thoáng nghe được âm thanh.

Thời điểm cậu gặp qua Tiêu Chiến ôn nhu, là ở vài năm trước, gương mặt non nớt, thiếu niên tốt bụng.

Cậu cũng gặp qua Tiêu Chiến phẫn nộ, cáu kỉnh, là vài năm sau của hiện tại, phần lớn là thời điểm ở chung với Vương Nhất Bác.

Nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy một Tiêu Chiến nói chuyện ôn nhu với người khác như vậy, giọng nói không trầm thấp, một câu lại một câu dỗ dành, nói là do bản thân mình không tốt, còn nói ngày mai gặp, tựa hồ đối phương không nguyện ý, Tiêu Chiến liền sửa lại nói tối nay đi đón cô.

Rõ ràng vài phút trước anh nhìn thấy cặp tình nhân kia còn nhe răng nhếch miệng.

Vương Nhất Bác bên khóe môi không dấu vết mà nhếch lên, trào phúng nhìn hai cây kem trong tay.

Rõ ràng là mùa thu, nhưng sắp chảy hết rồi.

Cậu ném chúng vào trong thùng rác, ở giữa dòng người mà hờ hững đeo tai nghe, nhấc chân hướng về phía cổng công viên trò chơi.

Loại nơi như này, đúng là không nên đến.

Cũng sẽ không bao giờ đến nữa.

_---/---_

🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺