Chương 31

Dì Vương giận dỗi đi đến thư phòng, Tiêu phụ đang ngồi ở trên bàn.

Đang xem báo, thấy bà nổi giận đùng đùng, buồn cười nói, "Ai chọc giận em?"

Dì Vương ngồi xuống sô pha, trên mặt vẫn chưa hết giận, "Hôm nay em đi họp, một vài đồng nghiệp túm em lại hỏi lung tung về Nhất Bác, em giải thích vẫn không nghe, anh nói em có giận hay không, em chưa nghe được hai câu đã xin phép về rồi."

Tiêu phụ không hay lên mạng nên không biết chuyện đã xảy ra, tùy ý lật trang báo, "Trước kia thằng bé có nhiều scandal bát quái, em cũng chỉ nói với anh hai câu rồi lại cười cười kêu quên đi, sao bây giờ cơn giận lại lớn vậy."

Dì Vương khựng lại một chút, giọng nói nhỏ đi, "Lần này là cùng Tiêu Chiến."

Tiêu phụ lấy báo che mặt mình lại, "........... Hả?"

Dì Vương xấu hổ nói, "........ Là Nhất Bác cùng Tiểu Chiến."

Tiêu phụ: ...........

Dì Vương không nhận ra được điểm không thích hợp của ông, tiếp tục nói, "Vốn sau đó, công ty vẫn đính chính, em coi như là an tâm một chút, nhưng mà thời điểm Nhất Bác về vẫn nhịn không được hỏi nó vài câu, kết quả anh biết nó nói gì không? Nó nói với em đó là sự thật! Em thật là muốn ngất luôn, nó thì ngược lại, vừa ở dưới lầu cãi nhau với em, lên lầu vẫn còn....... Em thật sự......."

Tiêu phụ nghĩ thầm mình bốn năm năm trước biết chuyện này, không chừng, vẫn là đứa con của mình dạy hư con người ta thì có.

Ông yên lặng nâng nâng tờ báo lên.

Dì Vương nói, "Em nói cái gì cũng không nghe, ném vỡ cái chén cũng thế, nó cũng không phản ứng gì, anh nói xem phòng làm việc của Tiểu Chiến mở cũng thuận lợi, năm nay lại còn mua nhà, nếu sau này có quen thêm bạn gái, có phải cũng rất tốt đẹp hay không, bây giờ là chuyện gì đây không biết, người anh trai tốt đẹp như vậy lại bị nó coi thành.........."

Tiêu phụ không lên tiếng, hận không thể giấu hết cả người sau tờ báo.

Bố cái thằng, khiến cha nó xấu hổ như vậy.

Dì Vương lải nhải một trận, thấy Tiêu phụ không nói lời nào, đi đến bên cạnh ông lấy tờ báo xuống, "Mấy lời em vừa nói anh nghe lọt câu nào không? Nếu không anh cũng đi khuyên nhủ Tiểu Chiến?"

Tiêu phụ ho khan một tiếng, đối diện với ánh mắt của dì Vương mà có chút chột dạ, "Thật ra......... Anh cảm thấy người trẻ tuổi có chính kiến của mình rất tốt mà, chúng nó thích ồn ào thì để nó ồn ào đi, em luyện tim một tí... Muốn anh nói, vậy thì em đừng đi họp cái hội kia nữa, về nhà rồi lại đi làm, coi như là gϊếŧ thời gian, cũng thoải mái một chút."

Dì Vương nhíu mày, "Có ý gì?"

Tiêu phụ đều toát mồ hôi lạnh, "Thì là, chúng nó........."

Dì Vương nhìn thấu hết thảy, đánh gãy lời ông, "Anh không phải là biết từ sớm rồi chứ?"

Tiêu phụ: ..............

Mặt dì Vương lạnh xuống, "Sao lại không nói gì?"

Tiêu phụ trả lời, "Cũng, cũng không sớm hơn là bao.........."

Dì Vương từng bước ép sát, "Cũng không sớm là bao là sớm từng nào?"

Tiêu phụ đáp, "Thì, trước khi Nhất Bác đi Hàn Quốc."

Dì Vương: .............

.

.

.

Qua một phút đồng hồ, hai người đang ôm nhau ở cách vách đều nghe thấy dì Vương cao giọng gọi tên của Tiêu phụ.

Vương Nhất Bác vùi mặt vào lưng anh, tiếng cười rầu rĩ, "Mẹ em cũng thật là."

Tiêu Chiến túm lấy tay cậu đang ôm eo mình, "Em không lo lắng?"

Vương Nhất Bác theo động tác của anh mà buông lỏng ra chút, dùng ngón tay móc vào ngón tay anh, vuốt ve qua lại, từ đầu ngón tay vuốt lên lưng, Tiêu Chiến bị cậu sờ có chút ngứa, vỗ vỗ cậu, "Sao lại không nói gì?"

Vương Nhất Bác dùng giọng mũi ừ một tiếng, "Không sao đâu, mẹ em chỉ nhất thời tức giận thôi."

Tiểu Chiến thở dài, "Cô ấy chỉ có một đứa con là em, khẳng định là.........."

Vương Nhất Bác đánh gãy lời anh, nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở, "Chú cũng chỉ có một đứa con đó, chú ấy cũng không phải là chưa nói gì sao."

Tiêu Chiến trầm mặc, "Ba anh không giống."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, vẫn nói, "Thật ra đều giống nhau. Lần đó em thấy điện thoại của chú lưu tên anh, em rất kinh ngạc, so với em còn buồn nôn hơn."

Tiêu Chiến nói, "........... Cái gì?"

Vương Nhất Bác dán sát lại vào anh chút, môi kề sát ở bên tai, nói từng từ, "Chú lưu anh là, đứa con bảo bối."

Tiêu Chiến run mạnh.

Vương Nhất Bác thấy thế nhịn không được cười rộ lên, cọ cọ đuôi tóc anh, nói, "Thỉnh đồng chí Tiêu Chiến phát biểu chút cảm tưởng."

Tiêu Chiến suy nghĩ, thành thật trả lời, "Thật đó."

Vương Nhất Bác nói, "Ừ?"

Tiêu Chiến nghiêm trang, "Thật sự rất buồn nôn."

Vương Nhất Bác liên tục cười ha ha ha, Tiêu Chiến nghe mà không được tự nhiên liền dùng khuỷu tay chọc chọc bụng cậu.

Người ở phía sau giả bộ kêu đau, cả người như con cún lớn mà cọ cọ người anh, Tiêu Chiến nhịn một hồi, rốt cuộc nhịn không được, xoay người đối mặt với cậu, nâng tay lên che miệng cậu lại, uy hϊếp nói, "Còn cười nữa anh liền đá văng em ra."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng ngưng cười, lại lôi chủ đề cũ về, "Anh đừng nghĩ nhiều, mẹ em sẽ đồng ý thôi, chỉ là chuyện sớm muộn, bà ấy thương anh còn không ít hơn so với em."

Tiêu Chiến cúi đầu ừm một tiếng.

Thật ra anh đã quyết định, nếu trưởng bối đồng ý, đương nhiên là một niềm vui lớn.

Nếu các trưởng bối không đồng ý, anh cũng sẽ không vì vậy mà buông tay.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, ánh mắt rất ôn nhu, nhẹ giọng gọi anh, "Ca."

Tiêu Chiến nhớ đến những lúc cậu gọi mình như vậy, nhất thời có chút sởn tóc gáy, cảnh giác nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác hàm hồ nói, "không sao, chỉ là rất muốn......... Ừm."

Tiêu Chiến cả người căng thẳng, "Đêm qua rõ ràng------!"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, được đà cười rộ lên, "Anh nghĩ cái gì đó, em chỉ muốn hôn anh một chút thôi mà."

Tiêu Chiến: ....... Cút, cút ra ngoài.

Anh còn chưa kịp đạp thằng nhóc này, Vương Nhất Bác đã chế trụ gáy anh, dán đến nhẹ nhàng hôn lên môi.

Tiêu Chiến phụng phịu, "Làm gì?"

Vương Nhất Bác nhịn cười, "Nếu ca muốn...... Buổi tối ở nhà anh?"

Tiêu Chiến: .......... Em cút đi được không!

.

.

.

Trận chung kết ngày đó, Vương Nhất Bác cầm tấm vé về, trưởng bối ngồi ở hàng trong khán phòng, anh cậu tự nhiên là được sắp xếp ngồi ở vị trí bên cạnh sân khấu, đã sớm được tổ chương trình cùng nhân viên tiếp đón nồng hậu.

Vương Nhất Bác ở phòng trang điểm, Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn thấy người trang điểm đánh lên mặt cậu một lớp phấn mỏng, còn nghiêm túc lấy theo thẩm mỹ của cậu mà chọn đồ, vẽ mắt xong, Tiêu Chiến do dự nói, "Bằng không......... Tô thêm chút son?"

Vương Nhất Bác trừng anh, "Sương sương là được rồi ạ."

Tiêu Chiến cười nói, "Tốt bụng đề nghị thôi mà, có thể thử một lần xem."

Người trang điểm liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, đối phương đối hắn gật gật đầu.

Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng cũng không từ chối nữa, tùy ý để người trang điểm động thủ. Sau khi tô xong, ánh mắt Tiêu Chiến cong lên, giơ hai tay lên khen ngợi.

Vương Nhất Bác nói, "Được không?"

Tiêu Chiến trả lời, "Vô cùng được luôn."

Vương Nhất Bác đẩy đẩy anh sang hướng bên cạnh, tiến đến trước gương soi soi, quả thật là không khoa trương, cũng ăn khớp với tạo hình.

Tiêu Chiến cố ý trêu ghẹo cậu, "Beauty Blogger, đừng soi nữa, phải đến hậu trường chuẩn bị rồi."

Người trang điểm nhìn hai anh em ở trước gương mà tôi một chút anh một chút đánh người, Tiêu Chiến nhìn thì trưởng thành, ở trước mặt Vương Nhất Bác trông như đứa nhóc choai choai vậy, hắn yên lặng nhìn qua nhìn lại, thu dọn đồ đạc rồi tự mình cút đi luôn.

Bọn họ ầm ĩ xong, thời điểm trước khi ra ngoài Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè lên cửa cắn một cái, bên môi dính lên một chút son.

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên, như là phát hiện ra cái gì to lớn lắm, "Ca....... Rất đẹp đó."

Tiêu Chiến nâng tay lau chùi một phen, khóe mắt hẹp dài, con ngươi một tầng thủy quang mỏng, trừng cậu, "Đừng lộn xộn."

Vương Nhất Bác yết hầu lăn lên lăn xuống, vẫn là nhịn xuống, ra ngoài, "Đi thôi, xem một lần sân khấu của em."

Ở đây, Tiêu Chiến tránh không được gặp người đại diện của Vương Nhất Bác, là một nữ sĩ khôn khéo, váy dài giày cao gót cùng với đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng lên ra dáng người chị, anh khắc chế mà cùng cô bắt tay, sau đó liền dời mắt lên sân khấu, Vương Nhất Bác một bộ tây trang đỏ, cầm microphone.

Người đại diện đứng sóng vai với anh, nhìn không đến vài phút, chủ động mở miệng nói, "Vương Nhất Bác đã từng đề cập với tôi về cậu."

"Tuy rằng cậu ta ở chỗ tôi rất ba hoa chích chòe khen cậu, nhưng tôi không tin toàn bộ, vẫn còn giữ một chút thái độ, dù sao thì cũng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tôi hiểu đạo lý này."

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, "Vậy sao."

Người đại diện thản nhiên nói, "Muốn cân nhắc việc tham gia giới giải trí không?"

Tiêu Chiến suýt chút nữa sặc nước miếng.

Người đại diện nhìn lên sân khấu, "Điều kiện của cậu không tồi, làm diễn viên hay thần tượng tôi đều có thể nâng cậu, cam đoan đãi ngộ giống như Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến nhìn gương mặt Vương Nhất Bác trên màn hình lớn, thản nhiên nở nụ cười, "Cảm ơn, nhưng trước mắt tôi không có quyết định này."

Người đại diện tiếc mà thở dài, "Vậy những lời tiếp theo của tôi, sẽ không dễ nghe nữa đâu."

Tiêu Chiến ừm một tiếng, "Chị nói đi."

Người đại diện: "Vương Nhất Bác bướng bao nhiêu cậu biết rồi đó, thái độ của cậu ta rất rõ ràng, cho nên tôi chỉ có thể nói cho cậu vài lời, mong cậu cân nhắc cẩn thận."

Tiêu Chiến nở nụ cười, không nói gì, đuôi mắt và lông mày có hơi lóe quang, ôn nhu, nhưng cũng ẩn ẩn có ý tứ khác.

Người đại diện tiếp tục nói, "Nói ngắn gọn, quan hệ hai người như vậy, đối với sự nghiệp Vương Nhất Bác mà nói không thể nghi ngờ là không có lợi, nếu một ngày bị chụp được hoặc là mấy cái tương tự, cố gắng mấy năm nay của cậu ta có thể bị vứt bỏ hết."

Tiêu Chiến nói, "Còn gì nữa không?"

Người đại diện khựng lại, "Hết rồi, cậu là người thông minh, hẳn là có thể hiểu được."

Ánh mắt Tiêu Chiến chăm chú ở trên người Vương Nhất Bác, đang đứng ở một bên xem học viên biểu diễn, cho dù cách một khoảng cách, cậu vẫn nhìn xuống mà nhìn anh rồi gật đầu một cái, nhận thấy Tiêu Chiến cũng đang nhìn mình, Vương Nhất Bác phi thường khắc chế, nhưng cũng không nhịn được mà khóe môi cong lên, lộ ra hai dấu móc nhỏ bên má.

Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Tôi không cần cân nhắc nữa, hiện tại liền cho chị đáp án."

"Tôi không đồng ý."

Người đại diện cùng anh trao đổi ánh mắt, sóng vai nói chuyện trong chốc lát, cho đến bây giờ mới nhịn không được mà kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chiến, "Vì sao?"

Tiêu Chiến không rời ánh mắt đi, ánh mắt ôn nhu mà kiên định nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt."

Người đại diện: .........?

Cô có chút chưa bỏ được ý định, lại nói, "Không tuyển cái khác sao?"

Tiêu Chiến cười cười, "Không."

Người đại diện nhíu mày nhìn anh, không nói gì.

Tiêu Chiến lúc này mới xoay mặt nhìn cô, ngữ khí rất bình tĩnh, "Tôi muốn chiều chuộng bản thân mình."

Đây là lời khuyên bảo đầu tiên của anh dành cho Vương Nhất Bác, để chống chọi với đời người dài đằng đẵng, chiều chuộng bản thân mình, nhân nhượng trái tim của mình.

Đứa nhỏ này, nam hài này, nam nhân này, anh không thể, cũng tuyệt đối không buông tay.

Người đại diện không nói gì nữa.

Bọn họ trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác đứng trước nhóm biểu diễn, rất ổn, thực lực nghiền áp, đợi đến lúc kết thúc, Vương Nhất Bác chỉ hơi thở gấp, ánh mắt nhẹ nhàng hướng đến nơi này, con ngươi rất sáng.

Tiêu Chiến cùng khán giả vỗ tay.

Người đại diện thở dài, "Được rồi."

Tiêu Chiến xoay mặt nhìn cô, hình như là không nghe rõ, "Cái gì?"

Người đại diện nói, "Hôm nay tôi nói với cậu những lời đó, chẳng qua là chưa từ bỏ ý định mà thôi, bây giờ biết thái độ hai người, chuyện này, sẽ không nhắc lại nữa, làm người đại diện, tôi cũng sẽ bảo vệ tốt cậu ta."

Tiêu Chiến bật cười.

Người đại diện lại nói, "Nói thật, thật sự không cân nhắc vào giới giải trí sao?"

Tiêu Chiến: ..........

.

.

.

Sau khi kết thúc cuộc thi, Vương Nhất Bác rốt cuộc được phê một kì nghỉ dài hạn, bù lại những tháng năm đến đất quốc lạ người cô đơn lẻ bóng.

Cậu một lần nữa bước vào tòa nhà, bảng hiệu đã được gỡ bỏ, người người đến phòng vũ đạo nhìn thấy Vương Nhất Bác đè thấp vành mũ cũng không ai để ý.

Tiêu Chiến đang thu dọn vài thứ, vừa vặn cũng tặng quà cho công nhân, còn có cả lì xì.

Trong đó họ đều rất bận, nên chưa chú ý đến Vương Nhất Bác, nhưng thật ra cô gái đứng ở cửa đã nhìn thấy Vương Nhất Bác thân cao chân dài, liền nhớ đến hot search trên Weibo lần trước, thử nói, "Ngại quá, xin hỏi anh là em trai của BOSS đúng không?"

Vương Nhất Bác ỷ vào việc đây là công nhân của Tiêu Chiến, cho dù nói rõ đối phương cũng không có chứng cứ, liền tiêu sái nhướng lông mày lên, "Không phải."

Cô gái sửng sốt, "Hả?"

Vương Nhất Bác nói, "Không phải em trai."

"Tôi là bạn trai anh ấy."

------ Hoàn------

_---/---_

End

Đọc tiếp: Không Phải Em Trai 2 [Bác Quân Nhất Tiêu]