Chương 30

Tiểu sư đệ mạnh mẽ chống đỡ hồi lâu, rốt cuộc sau khi Vương Nhất Bác trả lời, nước mắt nhịn không được chảy ra không ngừng, từ cằm mà lành lạnh lách tách rơi xuống mặt đất, rọi lên gương mặt tái nhợt lại chật vật.

Vương Nhất Bác ngồi ở đó, trên mặt không có biểu tình gì, tùy ý để y khóc thảm trong chốc lát, mới thoáng ngồi thẳng lên, "Khá hơn chút nào chưa?"

Tiểu sư đệ hốc mắt đỏ bừng, vâng một tiếng.

Vương Nhất Bác ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ, nói ra lời trong lòng khiến tiểu sư đệ mở to mắt.

Cậu nói, "Tôi có thể hiểu được 'thích' của cậu."

Tiểu sư đệ định nói gì đó, lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Đổi lại là tôi, trong một chốc cũng không thể nghĩ ra được. Nhưng mà, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người khác."

Vương Nhất Bác đứng lên, cái đầu so với y còn cao hơn chút, rất có uy nghiêm của một trưởng bối mà nhìn y từ trên cao xuống, "Thích chính là thích, không có lý do, tôi sẽ không hỏi cậu vì sao, giống như vậy, không thích chính là không thích, cũng không có lý do. Hết năm nay cậu mới ở độ tuổi hai mươi."

Vương Nhất Bác nhìn y, "Con đường còn dài."

Tiểu sư đệ cũng nhìn cậu, mũi chua xót, hốc mắt lại nhịn không được ướt nước, như là một đứa nhóc đang gặp chuyện khó khăn vậy, gắt gao mím môi không chịu nói lời thổ lộ đã giấu nhiều năm.

Nhưng bây giờ, cũng không quan trọng nữa.

Vương Nhất Bác thấy y không có phản ứng gì, xoay người định đi, tiểu sư đệ bỗng nhiên mở miệng, lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Cậu quay đầu nhìn.

Tiểu sư đệ nói, "Anh trai anh........ Xin lỗi."

Vương Nhất Bác trên gương mặt lúc này mới dịu đi một chút, nhàn nhạt nói, "Lên chương trình thì biểu hiện cho tốt."

Cậu để lại tiểu sư đệ lưu lại một mình ở trong phòng, đi ra ngoài tìm người đại diện, đối phương đang ở cách vách gọi điện thoại, thấy Vương Nhất Bác đang đứng gõ cửa, nói một câu vào đi, dặn dò hai ba câu xong, mới cất điện thoại.

Vương Nhất Bác đóng cửa lại, gọn gàng dứt khoát nói, "Thế nào?"

Người đại diện thở dài, "Thật ra phương án này không tốt lắm."

Vương Nhất Bác nói, "Có ý gì?"

Người đại diện trả lời, "Nếu sau này còn bị chụp cái khác........ Hoặc là cậu muốn công khai, vậy......."

Vương Nhất Bác đánh gãy lời, "Tôi sẽ không."

Người đại diện sửng sốt, "Cậu sẽ không cái gì? Công khai hay là để người khác chụp được?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh, "Sẽ không để bị chụp được, cũng sẽ không công khai."

Người đại diện chần chờ lặp lại, "....... Không công khai?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Tôi sẽ không công khai, như vậy sẽ không tốt đối với anh ấy, nhưng nếu anh ấy muốn, tôi có thể."

Người đại diện phẫn nộ, "Có gì khác nhau!"

Cô gào xong, đáy lòng lại ẩn ẩn thấy lo lắng, thái độ của Vương Nhất Bác rất rõ ràng, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng nếu đề cập đến anh trai cậu, chỉ sợ không thể nói chuyện đàng hoàng được như vậy.

Kể cả bị quản nghiêm, cũng không ngăn được cậu một lòng phản kháng.

Trong nháy mắt, mấy cái suy nghĩ cứ ở trong đầu người đại diện mà đổi tới đổi lui, cô còn tự hỏi hơn nửa phút, mới phất tay bảo Vương Nhất Bác lăn đi, "Chuyện trên mạng tôi sẽ xử lý tốt, cậu về trước đi, trong khoảng thời gian này nếu có cuộc phỏng vấn tôi sẽ đẩy cho cậu, cậu cũng thành thật chút."

Vương Nhất Bác thuận nghiêng người, "Vậy tôi về nhà đây."

"Đợi chút đã." Người đại diện gọi cậu lại, "Tiểu sư đệ thì sao?"

Vương Nhất Bác xoa tay, "Chị xem xem rồi xử lý, nên phạt thì phải phạt."

Phạt cái mông. Người đại diện ở trong lòng phun tào.

Y cao khí, công ty lấy y làm cây rút tiền, lại sắp tham gia cuộc thi, đâu thể phiền toái đến quan hệ xã hội được, phạt là phạt thế nào.

Vương Nhất Bác cứ như nhìn thấu được lòng cô, trước khi ra ngoài, nhẹ nhàng bỏ lại một câu, "Ít nhất sau này hẳn là sẽ không tái phạm. Nếu thật sự vẫn có, vậy xem như là tôi nhìn nhầm người."

Người đại diện nói, "Cậu có vấn đề sao Vương Nhất Bác? Lời này có khác gì là không nói?"

Vương Nhất Bác nhún vai, không đáp lại lời cô, điện thoại ở trong túi trùng hợp vang lên, cậu lấy ra nhìn thấy, chợt thu lại tươi cười.

Người đại diện nói, "Anh trai cậu?"

Vương Nhất Bác trả lời, "......... Mẹ tôi."

Người đại diện nói tiếp, "Cô ấy biết chuyện của hai người không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc, "Đương nhiên không biết."

Người đại diện: "Đệt."

Cô cố ý châm chọc, "Khai đi, tôi tin cậu sẽ xử lý tốt, nếu không, tôi xem như là nhìn nhầm người."

Vương Nhất Bác: .............

.

.

.

Tiêu Chiến đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, là tiếng nói chuyện, tiếng cãi nhau, có chút kịch liệt.

Anh chậm rãi mở mắt, nghe được mấu chốt câu chuyện có tên của mình.

Thời điểm mùa đông chân tay anh rất dễ lạnh, vừa vặn Vương Nhất Bác ghét bỏ điều hòa nhiệt độ quá cao mà tắt đi, bây giờ khí lạnh cứ từ tứ chi anh tỏa ra, lạnh đến mức anh nhịn không được cuộn tròn người lại, chui vào bên trong chăn càng sâu, muốn đem cái lạnh cùng với ồn ào kia nhốt ở bên ngoài, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không quản.

Vương Nhất Bác sắc mặt không vui nhìn mẹ không biết vì sao mà tức giận, cậu ngồi ở trên ghế sô pha, dưới chân là một đống chén vỡ vụn, nghĩ bà thật sự là rất giống chú Tiêu, tức giận đều thích ném cốc chén.

Mẹ nói lần thứ ba, "Nhất định phải chia tay."

Vương Nhất Bác kiên trì nói, "Con không đồng ý."

Mẹ hít sâu một hơi, lần đầu dùng ngữ khí như vậy mà nói, "Vương Nhất Bác, từ nhỏ đến lớn, con muốn cái gì mẹ cũng cho, làm cái gì cũng ủng hộ, nói thích nhảy liền báo danh giúp con, không học tiếp mà ra nước ngoài làm thực tập sinh mẹ cũng đồng ý, về nước sau đó làm minh tinh, mẹ cũng không nói gì, nhưng mà chuyện ngày hôm nay, mẹ thật sự không thể không nói."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Rốt cuộc vì sao lại không đồng ý? Mẹ không phải là rất thích anh ấy sao?"

"Chính bởi vì thích thằng bé nên mới không thể đồng ý!"

Vương Nhất Bác trầm mặc, tựa hồ là có chút thất vọng, "Con không hiểu."

Mẹ nói, "Đứa nhỏ này không hợp với ba, thẳng đến hôm nay vẫn thế, mẹ nói những lời không dễ nghe, vạn nhất nó.........."

Vương Nhất Bác giương lông mày lên, đối với loại đoán mò này rất không thoải mái, đánh gãy lời bà, "Sao có thể?"

Mẹ khựng lại một chút, "Được, vậy mẹ đổi cách nói. Con bây giờ đang làm minh tinh, bao nhiêu người chú ý con con cũng biết. Buổi sáng hôm nay bị phát ảnh ra ngoài, không đến nửa giờ đã muốn nổ tung, rất nhiều người đến hỏi mẹ chuyện gì thế này. Con nghĩ lại xem bên phía anh con sẽ thế nào? Phòng làm việc của thằng bé tiền đồ tốt, năm nay còn tự mình mua nhà, hai đứa.........."

Bà nói liên tục, từ góc độ của bà mà nói bọn họ không hợp nhau, sẽ liên lụy cho nhau, giống như tách ra mới là việc tốt, nói bóng nói gió, lặp lại không ngừng, nhưng Vương Nhất Bác một câu cũng không lọt vào tai.

Mẹ nói đến khát khô cả cổ, nhìn Vương Nhất Bác vẫn là vẻ mặt không biểu tình, nhịn không được đẩy cậu một phen, "Mẹ nói với con đó con nghe thấy không."

Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn bà, đưa tay túm tay áo, nhẹ nhàng gọi, "Mẹ."

Mẹ trong lòng mềm nhũn.

Giống như trước kia ôm cổ mình làm nũng vậy, chỉ chớp mắt một cái, biến thành một nam nhân cao ngất.

Vương Nhất Bác nói, "Trên thế giới này, người con coi trọng nhất cũng chỉ có mẹ và anh ấy."

"Mẹ biết con là một người ngang bướng mà."

"Nếu mẹ vẫn ép con, con có thể sẽ lôi theo ca ca bỏ trốn."

Nghe đến đó, Tiêu Chiến đang trốn ở sau cánh cửa mới hốc mắt ẩm ướt.

Sau đó hai người nói gì anh cũng không nghe rõ, dì Vương nói không được Vương Nhất Bác, tức giận trở về phòng, nghe thấy tiếng sột soạt, giống như đang thu dọn đồ đạc vậy, đợi đến thời điểm Tiêu Chiến phục hồi lại tinh thần, Vương Nhất Bác đã đứng ở trước cửa, thoáng kinh ngạc nhìn anh.

Cậu giật giật môi, "......... Anh nghe thấy hết rồi?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu vài giây, bỗng chốc lao đến, ôm lấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút mờ mịt, "......... Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến thì thào nói, "Không sao, không sao."

Nói thật, anh không dám nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ chống đối như nào, thậm chí ẩn ẩn lo lắng cậu bởi vì một chút nguyên nhân bên ngoài mà vứt bỏ anh.

Không phải là không tin cậu, mà là sợ hãi.

Trước kia vì cái miệng chẳng ra sao của mình mà chút nữa mất một đứa em trai. Bây giờ bởi vì thành kiến, lại sợ một lần nữa mất đi người yêu.

Cho dù anh ở trước mắt Vương Nhất Bác sẽ khắc chế, nhưng tình cảm ở trong lòng tuyệt không ít hơn so với Vương Nhất Bác.

Anh cũng sợ nếu mình đến Hàn Quốc thăm Vương Nhất Bác thì sẽ không muốn quay về, sợ mình sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, sợ nghìn vạn điều khác.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra, nhìn biểu tình ở trên gương mặt anh.

Đối phương hốc mắt phiếm hồng, nhắm mắt tránh đi ánh mắt của cậu, "Anh không sao."

Vương Nhất Bác sắc mặt không dễ nhìn, "Sao lại không đi giày? Muốn nghe thì mặc quần áo hẳn hoi rồi xuống dưới nghe thoải mái, em cũng không sợ bị anh nghe thấy."

Tiêu Chiến xấu hổ muốn chết, biện giải nói, "Anh không nghe lén hai người nói chuyện."

Vương Nhất Bác tin cho có lệ, "Ừ ừ không nghe, về giường trước đã."

Tiêu Chiến lại càng xấu hổ, cứng ngắc bò lên giường, Vương Nhất Bác đi theo cởi giày cùng áo khoác chui vào, vươn cánh tay ra ôm sát Tiêu Chiến, bình tĩnh nói, "Phía bên mẹ em sẽ đối phó, đừng lo."

Mặt Tiêu Chiến dán lên ngực cậu, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, "........ Em không lo lắng?"

Vương Nhất Bác không hiểu, "Lo cái gì?"

Tiêu Chiến rầu rĩ, "Vạn nhất anh cãi nhau với ba lại cùng em........."

Vương Nhất Bác đưa tay che miệng anh lại, "Ít nói mấy câu vớ vẩn."

Tiêu Chiến: ?

Vương Nhất Bác nói, "Anh ầm ĩ với chú nhiều năm như vậy, có cái gì là chưa từng cãi qua, có cái gì là chưa từng nói qua, còn sợ vì muốn ở cùng em mà cãi nhau với chú ấy sao."

Tiêu Chiến không nói gì.

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Chuyện bên công ty em đã giải quyết rồi, anh không cần lo lắng, bên mẹ em em cũng sẽ nói, anh cứ làm việc thật tốt đi, làm thiết kế, quản công nhân của mình, còn lại cái gì cũng đừng động, hết năm nay cái người không nhà không xe này lưu lại ở nhà anh là được."

Tiêu Chiến bật cười, "Không nhà không xe?"

Vương Nhất Bác ôm chặt anh, thấp giọng nói, "Có Tiêu Chiến là được."

Tiêu Chiến bị người phủi đi hết sạch bất an trong lòng mà mềm nhũn, đứa nhỏ, không đúng, phải nói là nam nhân, cậu hình như không chút để ý, đem chuyện này xử lý thật tốt, Tiêu Chiến ở trước mặt cậu, càng giống như người được chăm sóc hơn.

Rõ ràng rất lâu trước kia, thời điểm cậu đổ bệnh còn tức giận không muốn phản ứng lại mình, lại ở trên giường mà ôm chặt mình không buông.

Tiêu Chiến mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào, bị Vương Nhất Bác nhạy bén nắm bắt được.

Anh nói, "Anh cũng vậy."

"Không có Vương Nhất Bác thì không được."

_---/---_

Tui về rồi nè mng oiiiiiiii ;;v;;

Còn một chương nữa là end rồi :< không nỡ