Chương 3

Tiêu Chiến đẩy đẩy cậu, nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Đừng giận nữa."

Thời điểm anh nói lời này, âm cuối kéo dài, nghe giống như là đang làm nũng.

Một chân nửa quỳ ở trên giường, nửa người trên nghiêng về phía trước, muốn lật hẳn chăn của Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác nhận ra, lăn vào dịch trong tường, âm thanh buồn bực nói, "Anh làm gì."

Thanh âm của Tiêu Chiến ở phía trên cậu, nói, "Vậy em nói đi, em muốn thế nào, anh đều đáp ứng em."

Vương Nhất Bác khựng lại, "Không gạt người?"

Giọng nói của Tiêu Chiến hàm chứa ý cười, "Không gạt em, thật đó."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy anh lui về sau chút."

Tiêu Chiến lui về phía sau, thuận thế ngồi lên giường, Vương Nhất Bác lúc này mới ngồi dậy, mái tóc bị một tầng mồ hôi làm cho ướt sũng, lông mi cũng ướt, con mắt đen nháy nhìn Tiêu Chiến, nói, "Thuốc đâu."

Tiêu Chiến vội vàng lấy thuốc hạ sốt từ trên bàn đưa tới, tiện đưa thêm một ly nước ấm cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận lấy, mắt cũng không chớp mà ngửa đầu uống nước, lại đoạt túi chườm nước đá từ trong tay Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Tôi tự mình làm."

Tiêu Chiến nhìn cậu cầm túi nước chườm mà còn to hơn mặt mình đặt lên trên trán, rõ ràng là mặt không có biểu tình gì, nhưng không hiểu sao lại khiến anh có cảm giác nhìn thấy cậu có một tia ủy khuất.

Anh khẽ cười, muốn sờ tóc mai của Vương Nhất Bác, lại bị đối phương né tránh, ánh mắt cảnh giác nhìn mình, nói, "Tôi cũng không nói là đã tha thứ cho anh."

Tiêu Chiến bật cười, nói, "Vậy em đã nghĩ xong chưa, anh phải làm cái gì thì em mới tha lỗi cho anh?"

Anh suy nghĩ chút, nói, "Chờ em khỏe thì đưa em đi khu vui chơi?"

Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng, "Trẻ con."

Tiêu Chiến nói, "Giả làm người lớn gì chứ, em còn chưa trưởng thành đâu."

Vương Nhất Bác chớp mắt, lông mi rất dài, ở dưới mí mắt tạo thành một cái bóng, nhàn nhạt nói, "Sắp thành niên rồi."

Tiêu Chiến đáp, "Vậy muốn quà sinh nhật là cái gì?"

Vương Nhất Bác đổi tay cầm túi chườm, Tiêu Chiến đưa tay đến giúp cậu, bị Vương Nhất Bác gạt đi, thanh âm không có độ ấm, bình tĩnh nói, "Không muốn gì cả, hiện tại cũng không muốn đến sinh nhật."

Tiêu Chiến đang muốn thu tay về liền khựng lại.

Anh nở một nụ cười ngượng ngùng, nói, "Đừng như vậy mà......"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua nhìn anh một cái, "Tôi uống thuốc rồi, anh về phòng đi."

Tiêu Chiến cảm thấy chiến lược của mình thất bại, cách chăn ghé lên cẳng chân Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ nói, "Em đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy......"

Vương Nhất Bác không nói chuyện, trầm mặc giơ tay lên, đem túi chườm đá dán lên trán mình, khiến mình thanh tỉnh một chút, đỡ phải nói những lời không nên nói.

Cũng đỡ phải cãi nhau với anh.

Anh thích mình cũng tốt, chán ghét mình cũng vậy, có liên quan gì đến mình.

Dù sao một khoảng thời gian nữa, anh ấy cũng phải đi rồi.

Tiêu Chiến thở dài, đứng thẳng dậy, cánh tay đặt trên vai Vương Nhất Bác, đem đứa nhỏ này ôm giữ trong lòng mình, trên người đối phương có chút nóng, mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, đuôi tóc mềm mại, xuyên qua kẽ tay mình.

Vương Nhất Bác lưng cứng đờ, đôi mắt mở to.

Tiêu Chiến xoa xoa gáy Vương Nhất Bác, để cằm cậu gác lên vai mình, không biết đêm nay đã nói lời này bao nhiêu lần, "Xin lỗi."

"Xin lỗi Vương Nhất Bác."

"Anh cũng là lần đầu tiên làm anh trai, cũng nhiều cái không biết, sẽ không thể chăm sóc tốt cho người bạn nhỏ, cũng sẽ không cẩn thận nói lời khiến người bạn nhỏ tức giận."

"Nhưng anh thật sự không phải cố ý đâu."

"Em không thể tha thứ cho anh một lần sao?"

Ngón tay của Vương Nhất Bác đặt ở bên người chậm rãi siết chặt.

Lúc thi tuyển sinh thì đang ở ngoại trú bỗng nhiên đổi thành ở kí túc xá trường, học đại học vài năm cũng không về nhà mấy lần, bàn tay lại càng xiết chặt.

Cậu chậm rãi nói, "........ Vậy anh có phải là, ở nhà một thời gian rồi lại muốn đi?"

Tiêu Chiến sửng sốt.

Từ lúc bắt đầu, bản thân mình vẫn đều nghĩ như vậy.

Chờ cùng bạn xem phòng làm việc xong, sẽ ở ngoài thuê phòng trọ, hoặc là sẽ ở luôn trong phòng làm việc, trừ bỏ về ăn tết, cũng không muốn gặp mặt người cha lúc nào cũng giương cung bạt kiếm với anh, có thể là vài năm sau, hẹn hò kết hôn, trải qua một cuộc sống bình thường, đại khái chỉ có vậy.

Vương Nhất Bác thấy anh không nói, đẩy một phen, Tiêu Chiến kinh ngạc buông tay ra, không rõ lắm, "......... Em không phải là, muốn sống chung với anh chứ?"

Vương Nhất Bác không nói gì, tránh đi ánh mắt của Tiêu Chiến.

Tựa như ngày đầu tiên đến một ngôi nhà xa lạ, tìm đến làm loạn phòng của Tiêu Chiến, đối phương đang làm bài tập về nhà, thấy mình thì buông bút trong tay, thân thủ sờ lên mái tóc màu bạch kim của thiếu niên, cười nói, "Em không phải là muốn chơi cùng ca ca chứ?"

Vương Nhất Bác lúc ấy đưa tay vòng qua cổ anh, Tiêu Chiến phối hợp cúi người xuống, để đứa nhỏ ôm mình, thuận thế còn ôm cậu lên trên đùi, ngón tay vừa mới nhéo hai má trắng nõn, chợt nghe thấy Vương Nhất Bác đặc biệt nhỏ giọng mà gọi anh một tiếng.

Tiêu Chiến ca ca.

Nhưng Vương Nhất Bác của vài năm sau, sau khi Tiêu Chiến hỏi vấn đề này, lại dời đi ánh mắt trốn tránh.

Tiêu Chiến thấy cậu không nói lời nào coi như là ngầm thừa nhận, nghiêm túc suy nghĩ, nói, "Theo góc độ của anh mà nói, anh có thể mang theo em, vô luận là phòng thuê hay trong phòng làm việc, có thể là thời điểm bắt đầu sẽ gặp khó khăn, nên phải chịu đựng một chút."

"Nhưng mà nếu theo góc độ của ca ca mà nói, anh càng hy vọng em ở nhà, bởi vì em sắp thi tuyển sinh đại học rồi, sống ở trong nhà, vô luận là cuộc sống hay là học tập đều sẽ thoải mái hơn nhiều, nói trắng ra, không cần lo lắng chuyện theo anh kiếm sống."

Phần lớn khoảng thời gian, Tiêu Chiến đều là một người ôn nhu.

Trừ bỏ lúc đối với ba trong lòng có oán hận, đồng học tốt, bạn tốt, mấy vai diễn này đều có thể diễn tốt được.

Cùng Vương Nhất Bác cãi nhau, cũng đều là từ đối phương.

Nếu cậu không cùng mình cãi nhau, lời nói khó nghe, Tiêu Chiến vẫn vui lòng làm một anh trai tốt.

Nếu không trong khoảng thời gian kia, anh cũng không phải đi đâu cũng ôm theo cái đuôi nhỏ này.

Vương Nhất Bác nghe anh nói xong, không trả lời anh, kéo một góc chăn lần nữa nằm xuống, đắp túi chườm nước đá lên trán, nói, "Tôi biết rồi, anh về phòng đi."

Tiêu Chiến nói, "Em cũng chưa trả lời anh? Em rốt cuộc là muốn thế nào?"

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nói, "Nếu tôi không muốn sống ở trong nhà, tôi tự mình sẽ nghĩ biện pháp ra ngoài, không cần anh mang theo một đứa con riêng như tôi."

Lại nữa rồi.

Tiêu Chiến đau đầu nhu nhu mi tâm, nói, "Vương Nhất Bác, em có biết vì sao trước kia chúng ta vừa gặp nhau là liền cãi nhau không?"

Vương Nhất Bác nói, "Cái gì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, "Em trước kia có gì là nói đó, nghĩ cái gì là liền nói, chán ghét cái gì cũng sẽ nói, nhưng mà hiện tại lúc nào cũng khó chịu, lời nói phần lớn cũng không phải là những lời nghĩ ở trong lòng, nếu không phải hôm nay ép em nóng nảy, anh cũng sẽ không biết là em đã nhớ kỹ những lời anh nói với ba, nếu em nói sớm, anh không phải cũng sớm giải thích rồi sao?"

Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Cho nên nếu là anh nghe được những lời kia liền trực tiếp đi hỏi?"

Tiêu Chiến: ....... Mẹ nó, đúng thật là sẽ không đi.

Anh sửa lại, nói, "Được rồi, anh sẽ không trực tiếp mở miệng hỏi, nhưng bây giờ anh nói với em rồi, em sao vẫn còn như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng không tốt sao?"

Vương Nhất Bác nói, "Tôi cái gì cũng không muốn nói."

Tiêu Chiến thở một hơi dài, thay đổi tư thế, "Được, vậy anh hỏi em, chỉ hỏi một lần, một lần cuối cùng."

"Em muốn sống chung với anh không?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái.

Tiêu Chiến: "Nói đi chứ."

Vương Nhất Bác đáp, "......... Muốn."

Tiêu Chiến vỗ gáy cậu, nói, "Như này không phải là được rồi sao!"

Anh quăng dép lê trèo lên giường, một chiếc giường rộng một mét rưỡi, đút thêm một Tiêu Chiến là vừa vặn, chỉ là dọa đến Vương Nhất Bác co người lại dịch vào trong, nói, "Anh muốn làm gì!"

Tiêu Chiến đoạt túi chườm trong tay cậu, giữ cậu lại, nói, "Em nằm hẳn hoi."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Tôi tự làm được."

Tiêu Chiến không phản ứng lại cậu, áp sát người lại dùng má chạm vào má cậu, nói, "Vẫn có chút nóng."

Nói xong, đem túi chườm đá đến gần mặt cậu, nói, "Lạnh không?"

Vương Nhất Bác mím môi, "....... Anh không cần như vậy."

Tiêu Chiến giả vờ thương tâm mà thở dài, "Vương Nhất Bác thật sự là trưởng thành rồi, bị bệnh cũng không làm nũng với ca ca."

Vương Nhất Bác: ......... Trước kia cũng đâu có.

Cậu ở trong lòng phun tào, không cẩn thận nói ra, Tiêu Chiến nhướng lông mày, nói, "Sao lại không có?"

Vương Nhất Bác vươn cổ nói, "Chính là không có."

Tiêu Chiến nói, "Cái đuôi dính người mỗi ngày đi theo gọi Tiêu Chiến ca ca là ai!"

Vương Nhất Bác đáp, "Không phải tôi!"

Tiêu Chiến ơ một tiếng, "Đúng, không phải em, đứa nhỏ kia mái tóc màu bạch kim, mỗi buổi tối lại đến gõ cửa phòng anh rồi chui vào trong chăn ôm anh ngủ, còn nhất định phải luôn luôn ôm, buông tay ra là sẽ không cao hứng, còn phải dỗ hôn má vài cái mới chịu cười, ừm, em sẽ không biết làm nũng, anh cảm thấy......."

Vương Nhất Bác mạnh mẽ ngồi dậy, đưa tay qua bịt miệng Tiêu Chiến.

Ánh mắt lộ ra bên ngoài tràn ngập ý cười, cong lên giống như vầng trăng mà nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đè thấp giọng, nói, "Sau này không cho nói nữa."

Tiêu Chiến ê a mấy tiếng.

Vương Nhất Bác buông tay ra.

Tiêu Chiến nói, "Trưởng thành rồi sẽ không làm nũng với ca ca nữa đúng không......... Ưʍ."

Vương Nhất Bác một lần nữa che miệng anh lại, thần sắc có chút ảo não nói, "Đã nói là không cho anh nói nữa."

Tiêu Chiến giơ tay đầu hàng.

Vương Nhất Bác cảnh cáo, "Thật sự không cho phép nói nữa."

Tiêu Chiến liên tục gật đầu.

Vương Nhất Bác lúc này mới buông anh ra, một lần nữa đoạt lấy túi chườm, nói, "Anh về phòng đi, tôi uống thuốc xong, đắp một lúc nữa là được rồi."

Tiêu Chiến nói, "Thật sự không cần ca ca ngủ cùng em?"

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, xụ mặt, " Cũng không phải là không được."

_---/---_

truyenhdt.com hết điên chưa nhể :)