Chương 2

Tiêu Chiến ở dưới lầu ngây người một lúc, Tiêu phụ lại gọi điện đến thúc giục, mấy đứa bé thích Tiêu Chiến, đi khu vui chơi muốn dính người, ông cũng ngại từ chối, thúc giục Tiêu Chiến mấy lần, đối phương mới chậm rì rì đi lên lầu thay quần áo, động tác anh không tính là lớn, phòng cách âm cũng không quá tệ, không biết thế nào lại dẫn Vương Nhất Bác ở cách vách đi tới, tóc hơi lộn xộn, cứ như là vừa bị giày vò vậy, đứng ở cửa gương mặt bình tĩnh, nói, "Anh vẫn muốn đi?"

Tiêu Chiến nói, "Anh cũng đâu đồng ý với em là sẽ không đi?"

Vương Nhất Bác mặt càng đen, nói, "Anh không phải từng nói không thích đi khu vui chơi sao?"

Tiêu Chiến vẻ mặt không hiểu, "Anh nói không thích đi khu vui chơi lúc nào?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Cho nên anh thích đi?"

Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn, thời điểm trước khi nghỉ Vương Nhất Bác rất ít khi làm phiền đến mình, cho nên thỉnh thoảng có thể không so đo tính toán lời nói của cậu, nhưng mà bắt đầu từ hôm qua mình trở về, tâm tình người này không bình thường chút nào.

Anh buông áo khoác trong tay, nói, "Phải, anh thích đi, không phải rất vui à? Lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Vương Nhất Bác em không thích đi nên người khác cũng phải không thích?"

Vương Nhất Bác gắt gao cắn môi dưới, cắn đến trắng bệch mới thả ra, hít một hơi thật sâu nhìn anh một cái, nói, "Kẻ lừa đảo."

Tiêu Chiến: ?

Không đợi anh níu lại tiểu tử này hỏi cho rõ ràng, đối phương đã quay lại phòng, đóng cửa rầm một tiếng vang trời.

Tiêu Chiến một lần nữa mặc áo khoác vào, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi có phải là nên thuê phòng bên ngoài không, chờ đến khi nào chuẩn bị phòng làm việc tốt thì trực tiếp chuyển đồ qua luôn, miễn cho vừa phải gây dựng sự nghiệp lại còn đối phó với người bố không tốt cùng với em trai không cùng huyết thống phản nghịch.

Anh mở cửa rồi bắt xe đến khu vui chơi, hai đứa bé đợi đã lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền bổ nhào về phía trước, Tiêu Chiến ngồi xổm mỗi tay ôm một đứa, tùy ý để chúng nó hôn hai má mình.

Kỳ thật Tiêu Chiến đối với khu vui chơi cũng không cảm thấy hứng thú lắm, đông người, hơn nữa cũng không có gì chơi, quanh đi quẩn lại chỉ có vài cái này, nhưng tâm tình vẫn thả lỏng một chút, cũng tốt hơn so với việc ở trong nhà bất cứ lúc nào cũng có thể đối diện với một Vương Nhất Bác tức giận.

Bọn họ chơi đến tối muộn cũng chưa thỏa thích, Tiêu Chiến có chút mệt mỏi, hai người bạn nhỏ đang ngồi trên ngựa gỗ, cô cùng chú thì đang ở bên cạnh chụp ảnh cho chúng nó, Tiêu Chiến nhìn thấy mà hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa nhỏ tóc bạch kim, ngồi ở trước bàn đối mặt với bánh sinh nhật mà nghiêm túc nói ra điều ước, nguyện vọng sinh nhật là muốn Tiêu Chiến ca ca dẫn cậu ra ngoài chơi một lần, công viên trò chơi thì càng tốt.

Lúc ấy Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh cười không ngừng, nắm lấy gương mặt mềm mềm của đứa nhỏ mà nói, "Xem có ngốc không, nguyện vọng nói ra sẽ không linh."

Sau đó.........

Đúng là không linh thật.

Tiêu Chiến nhớ ra, buổi sáng vốn đưa Vương Nhất Bác ra ngoài chơi, bản thân mình cùng Tiêu phụ lại có một trận cãi nhau kịch liệt, cãi đến mức mà bộ đồ trà trong thư phòng của ông được mình tặng, giờ lại bị mình ném xuống vỡ tan nát.

Thời điểm Vương Nhất Bác đến tìm mình, Tiêu Chiến kiềm chế không tức giận với cậu, nhưng vẻ mặt khó chịu, một bên thu dọn đồ đạc đến nhà bạn một bên nói với Vương Nhất Bác.

Không đi.

Anh không thích đi công viên trò chơi.

Tiêu Chiến giật mình.

Tiêu phụ đứng ở bên cạnh anh, nhìn thấy chú cùng cô bế hai đứa bé xuống, định chuyển sang chỗ khác chơi, nhàn nhạt gọi Tiêu Chiến, "Đi thôi."

Tiêu Chiến hạ mi mắt, nói, "Con có chút chuyện, về trước đây."

Tiêu phụ nhăn mày, "Mày lại muốn làm gì?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt rất lạnh, như là đang nhìn một người xa lạ, nói, "Con trở về để bù đắp sai lầm, tiện thể, xin lỗi."

Xin lỗi vì một lý do bên ngoài mà tức giận với Vương Nhất Bác.

Anh áy náy nói với chú, cô cùng hai đưa bé, ra ngoài bắt xe về nhà, giá cả đắt gấp đôi so với bình thường, thời điểm trả tiền xuống xe cũng chưa chớp mắt một cái, đã vội lấy chìa khóa mở cửa rồi chạy lên trên lầu, phòng Vương Nhất Bác không khóa, Tiêu Chiến thuận lợi đi vào, trong phòng ngay cả đèn cũng không bật, Vương Nhất Bác cả người cuộn bên trong chăn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cái chỏm tóc lộ ra bên ngoài.

Tiêu Chiến đi qua lật chăn lên, đèn ngoài hành lang chiếu vào, Vương Nhất Bác cau mày nhắm chặt mắt, trên trán toàn là mồ hôi.

Anh đưa tay đến sờ, nóng bỏng.

Phỏng chừng là sốt từ hôm qua, đến bây giờ vẫn còn cứng đầu không chịu nói.

Tiêu Chiến thở dài.

Anh ngồi ở bên giường, thân thủ vỗ vỗ mặt Vương Nhất Bác, nói, "Vương Nhất Bác, dậy đi, anh đưa em đến bệnh viện."

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, nghe được giọng của Tiêu Chiến, vừa mở miệng liền nói, ".......... Kẻ lừa đảo."

Tiêu Chiến: ..........

Anh thỏa hiệp nói, "Ừ đúng, anh là kẻ lừa đảo. Trước tiên theo anh đến bệnh viện được không?"

Vương Nhất Bác duỗi tay đẩy anh xuống giường, một bên thì thào nói, "Kẻ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo."

Tiêu Chiến bị cậu đẩy chút nữa đã ngã khỏi giường, bản thân mình tự động xuống, cong thắt lưng túm cánh tay Vương Nhất Bác, "Đứng dậy, kẻ lừa đảo này đưa em đi bệnh viện."

Vương Nhất Bác tránh né, một tay che mặt, chỉ lộ ra cái cằm, nói, "Anh đi ra ngoài, đừng đứng ở trong phòng tôi."

Tiêu Chiến thấy cậu thanh tỉnh chút, nửa quỳ ở bên giường sờ tóc Vương Nhất Bác, nói, "Có việc gì chờ đi bệnh viện đã được không?"

Vương Nhất Bác mở mắt nhìn anh, đường nét ôn nhu, giống như vài năm trước, thời điểm cười rộ hai mắt sẽ cong lên, tựa như vầng trăng, ánh sáng một màu trắng nhạt nhạt, khiêm tốn mà lại lãnh đạm.

Tiêu Chiến khó xử đỡ lấy trán.

Đứa nhỏ này mấy năm trước không như này, nói cái gì đều nghe lời đều đáp ứng, quá mức ngoan, sao bây giờ tính tình vừa hư lại cố chấp thế này, nhận lỗi không được, dỗ cũng không được, nhưng cũng phải có cách khiến cậu hạ sốt đi.

Tiêu Chiến đứng dậy đi ra ngoài, đến phòng bếp tìm hộp thuốc, mới lục được một nửa, cửa chiếu đến một chút ánh sáng, Tiêu Chiến xoay mặt nhìn lại, Vương Nhất Bác không biết khi nào đã qua đây, một tay chống cửa, tiếng thở hơi nặng nề, nói, "Anh tìm cái gì?"

Tiêu Chiến nói, "Em đi nằm đi, anh tìm cho em thuốc hạ sốt, đắp khăn lạnh cho em sau."

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, nói, "Không cần anh lo."

Tiêu Chiến cắn môi.

Vương Nhất Bác còn nói, "Bây giờ đang giả bộ làm người tốt gì không biết, ban ngày không phải chơi rất vui sao? Làm gì? Cần anh thương hại tôi sao? Tôi......"

Tiêu Chiến ném mạnh lọ thuốc trong tay, vốn muốn về để xin lỗi nhất thời bỏ quên hết, chống tay lên bàn xoay người đối diện với Vương Nhất Bác, nói, "Mất hứng thì em nói, anh quên cái gì thì em nhắc, em cứ kì quái như vậy thì anh biết phải phản ứng lại như nào?"

Vương Nhất Bác đấm lên tường, cắn răng nói, "Tiêu Chiến, không ai con mẹ nó xin anh phản ứng tôi."

Tiêu Chiến nhịn xuống xúc động muốn tiến đến nắm áo tiểu tử này đánh cậu một cái, hít một hơi thật sâu, nói, "Anh không muốn cãi nhau với em, em hoặc là uống thuốc, hoặc là đi bệnh viện."

Vương Nhất Bác nói, "Anh không thấy giả dối sao Tiêu Chiến? Anh ở trong này giả làm người tốt gì chứ?"

Tiêu Chiến giận đến đau đầu, "Anh bảo em uống thuốc bảo em đi bệnh viện là giả làm người tốt? Vương Nhất Bác em có tim hay không? Cho dù anh đi cùng bọn họ đến công viên còn không phải vẫn về tìm em? Em tự vấn lương tâm của em đi, anh đối với em rốt cuộc không tốt chỗ nào!"

"Anh mẹ nó cho tới bây giờ chưa từng tốt với tôi!" Vương Nhất Bác đỏ mắt, nói, "Anh đối với bất luận kẻ nào cũng tốt hơn đối với tôi, anh đối với bất luận là ai cũng ôn nhu hơn đối với tôi, anh cười với bọn họ, chưa từng cười với tôi, anh nói chuyện với bọn họ, với tôi thì ngay cả nói cũng lười nói, chê tôi trẻ con chê tôi phiền, anh cho tới bây giờ chưa từng thích tôi.........!"

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói vì không khống chế được mà nghẹn ngào, hốc mắt hơi ướt.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cậu.

Vương Nhất Bác hung hăng lau mắt, nói, "Cuộc nói chuyện của anh cùng ba ở thư phòng trước khi anh chuyển đến kí túc xá trường ở, tôi nghe thấy hết rồi."

"Anh nói anh không thích ở trong nhà, không thích người trong nhà, cảm thấy việc diễn trò với chúng tôi quá mệt mỏi, cho nên một năm cũng sẽ không về nhà một lần, anh tưởng là tôi không biết chắc, tôi mẹ nó đều nghe thấy hết rồi."

Vương Nhất Bác đỏ mắt gào xong, xoay người ra khỏi phòng bếp trở về phòng mình, Tiêu Chiến đứng ở dưới lầu, lại nghe thấy cậu giống như hận không thể đập vỡ luôn cửa.

Tiêu Chiến giật mình đứng im tại chỗ một lúc lâu.

Vương Nhất Bác chuyển đến nhà hai năm đó, thật ra cũng là hai năm mà mình cùng Tiêu phụ ầm ĩ nhất.

Những lời nói ở thư phòng đêm đó..... Thật ra cũng là do Tiêu phụ bức đến nóng giận nên mới nói như vậy, nhưng kỳ thật Tiêu Chiến chưa từng trách dì cùng Vương Nhất Bác, bọn họ đều không sai.

Không thể trách.......

Giống như bắt đầu từ ngày hôm đó, Vương Nhất Bác có gặp cũng không thèm để ý đến anh.

Anh thật ra rất thích người em trai này, lớn lên dễ nhìn lại ngoan, thời điểm lúc mới đến cũng ngủ ở trong phòng mình, cuối cùng vẫn là anh bắt cậu phải dần tập quen ngủ một mình.

Tiêu Chiến nhặt hộp thuốc từ dưới đất lên, cẩn thận xem cách sử dụng cùng liều lượng, lại tìm túi chườm đá, mới chậm rãi đi lên lầu.

Vương Nhất Bác lại cuốn mình trong chăn, như là một con sâu con không có cảm giác an toàn, quấn thật nhiều lớp kén, không cho phép kẻ nào lại gần.

Tiêu Chiến đi qua ngồi lên giường cậu, nhẹ nhàng túm lấy góc chăn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

Tiêu Chiến nói, "Sau này anh sẽ không như vậy nữa."

Vương Nhất Bác rúc đầu vào trong chăn càng sâu.

Tiêu Chiến nói tiếp, "Lần đó thật ra là anh cãi nhau với ba, cho nên nhất thời không suy nghĩ kỹ mới nói mấy lời đó."

"Anh rất thích em, Vương Nhất Bác."

"Chuyện chơi công viên trò chơi cũng thế, trước đó một ngày có cãi nhau với ba cho nên mới........"

"Xin lỗi."

"Em đừng tức giận với ca ca được không?"

_---/---_

Chung quy anh vẫn thích người ta với thân phận ca ca với đệ đệ 🙄

truyenhdt.com lại điên rồi à quý dị :) đăng chương mới mà không thấy thông báo gì cả