Chương 12

Có cảnh hôn 🥺

_____________

Tiêu Chiến ôm ngực, trầm mặc ngồi trên sô pha, bên cạnh là một Vương Nhất Bác cúi đầu cũng giống như anh không nói gì, dì Vương vẻ mặt u sầu ngồi ở đối diện cậu, Tiêu phụ ngồi cạnh bà, trên mặt vẫn là vẻ mặt đạm bạc không chút thay đổi, nghe Vương Nhất Bác bị mẹ hỏi chuyện ra nước ngoài.

Trong lúc Tiêu Chiến lén lút xem điện thoại thì thu được cái ánh mắt cầu cứu của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cất điện thoại vào trong túi, nói, "Dì, video chương trình Vương Nhất Bác thi dì xem qua chưa?"

Dì Vương ngẩn ra, nói, "đứa nhỏ này có chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, nếu không phải hôm nay hai đứa nói chuyện ra nước ngoài làm thực tập sinh, dì còn không biết nó một mình đến vùng khác tham gia cuộc thi, thật là......."

Vương Nhất Bác đau đầu che mặt lại, nghe giống như làm nũng, "........ Mẹ."

Tiêu Chiến đề nghị, "Bằng không, dì xem video một chút đi? Con thấy trên mạng đăng lại."

Vương Nhất Bác xoay mặt nhìn anh, "Chuyện khi nào?"

Tiêu Chiến buông lỏng tay, nói, "Lúc dì trên đường về."

Vương Nhất Bác trừng anh, bởi vì góc độ, cảm thấy con ngươi còn lớn hơn, ngay cả hai mí mắt cũng chống lên rõ ràng.

Đề nghị này ngay cả Tiêu phụ cũng không phản đối, Tiêu Chiến liền bật TV trong phòng khách lên, Tiêu Chiến nhìn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng nắm chặt lại, phiếm ra màu sắc trắng bệch, Tiêu Chiến nhìn mà muốn cười, vươn tay sờ nhẹ lên mái tóc Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói, "Anh xem rồi, thật sự rất tuyệt."

Vương Nhất Bác từ trong cổ họng gian nan phát ra một âm tiết, "........ Ừ."

Không giống bốn người trong nhà quây quần như bình thường, đèn trong phòng khách tắt, ngồi kề sát nhau nhìn lên màn hình TV, Tiêu Chiến ngồi ngoài cùng, bên cạnh là Vương Nhất Bác, ngọn đèn sáng sáng lại tối tối từ TV trùm lên người cậu tạo thành một bộ dáng ôn nhu, trong màn hình là tiếng hát cùng tiếng thét chói tai vang cả căn phòng, Vương Nhất Bác trong bóng tối mịt mờ mà nhìn Tiêu Chiến, trong lòng chua xót, nhịn không được nhẹ nhàng di chuyển, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn ngón tay hai người giao triền một chỗ, nghiêng mặt hướng Vương Nhất Bác khẽ cười, ngón tay dùng chút lực, làm khẩu hình miệng, nói, không sao đâu.

Vương Nhất Bác ở trên sân khấu, giống như là ở nơi mình thuộc về.

Ở nơi đó, như là cá gặp nước.

Hai người lớn trong nhà nghiêm túc chăm chú xem cuộc thi, cuối cùng còn không quên bình luận về những đối thủ khác, lần lượt đều khen, đứa nào cũng làm rất tốt, nhưng nói đến cuối cùng, vẫn là đứa nhỏ nhà mình làm tốt nhất, Tiêu Chiến nhìn dì Vương khen Vương Nhất Bác xong, thở dài một hơi, đáy mắt bà có lệ quang, giống như không chịu được, theo bản năng nghiêng mặt qua.

Vương Nhất Bác nói, "Con đã suy nghĩ xong rồi."

Mẹ do dự nói, "Không nghĩ nhiều thêm chút nữa? Con thích nhảy, mẹ từ nhỏ đều ủng hộ con, nhưng bây giờ con học hành không tệ, ở trong nước cũng không phải không thể........"

"Mẹ." Vương Nhất Bác nhìn bà, nói, "Con nếu đã hạ quyết tâm, sẽ không đổi ý."

Giọng nói của mẹ nghẹn ngào, không muốn cho đứa nhỏ này nhìn thấy bộ dạng của mình, liền đuổi hai anh em lên lầu, nói, "Các con lên trước đi, mẹ và chú Tiêu thương lượng một chút "

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, chủ động nắm lấy bả vai Vương Nhất Bác đẩy cậu lên lầu, lập tức vào phòng cậu, đóng cửa lại, ngăn cách cuộc nói chuyện dưới lầu ra bên ngoài.

Tiêu Chiến vừa xoay người qua, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vương Nhất Bác vây lấy ôm chặt, gọi một tiếng ca.

Anh xoa nhẹ lưng của người bạn nhỏ, trêu chọc nói, "Làm gì thế? Em cũng đâu phải là ngày mai đã phải đi."

Vương Nhất Bác nói, "Thật ra muộn như vậy em mới quyết định, còn có nguyên nhân khác."

Tiêu Chiến trong lòng loáng thoáng đoán được gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn không nói ra, lại nói, "Em sợ em không chăm sóc tốt bản thân?"

Vương Nhất Bác bĩu môi, "Đừng giả ngu."

Vừa ở phòng khách cũng vậy, những lời cậu nói hồi sáng cũng vậy.

Tiêu Chiến đều nghĩ là do người em trai này bởi vì tuổi còn nhỏ, mới có thể nhất thời thích bản thân anh, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại nói rõ du͙© vọиɠ đối với mình, điều này khiến Tiêu Chiến có chút chống đỡ không được.

Cho dù là bạn gái cũ, hơn phân nửa cũng chỉ có ôm và hôn môi, anh tôn trọng đối phương, cho nên chưa từng vượt quá giới hạn.

Ánh mắt cùng dáng vẻ lúc đó của Vương Nhất Bác, đích xác là dọa cho Tiêu Chiến nhảy dựng.

Tiêu Chiến túm Vương Nhất Bác, kéo cái người đang bám trên người mình xuống, nói, "Ngay cả cơ hội giả ngu em cũng không cho anh."

Vương Nhất Bác thuận thế buông tay ra, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, nói, "Cho nên, anh có thể đáp ứng em không?"

Tiêu Chiến nghe cậu nói không đầu không đuôi, lờ mờ nói, "Đáp ứng cái gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng lời này em vẫn muốn nói."

Tiêu Chiến ừ một tiếng, "Em nói đi."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Trước khi em trở về, anh có thể, anh có thể........ Đừng cùng một chỗ với người khác không?"

Tiêu Chiến sửng sốt, xì một tiếng rồi bật cười, một bên cười một bên cong thắt lưng, nói, "Mấy cái này sao anh đáp ứng em đây, tự anh còn không biết sau này như nào."

Vương Nhất Bác sắc mặt trầm xuống, "Không thể sao?"

Tiêu Chiến thấy cậu không vui, thu tươi cười lại, bất đắc dĩ nói, "Anh đưa ra cho em một ví dụ, lúc anh còn nhỏ cảm thấy ba mẹ ở cùng nhau, hài lòng mà tiếp nhận công ty trong nhà, em xem bây giờ....... Anh tự mình ra ngoài mở phòng làm việc, quan hệ với ba còn bế tắc như vậy, nếu đổi lại ở mười mấy năm trước, tình hình này anh nghĩ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến."

Vương Nhất Bác nhíu mi, thoáng cố chấp nói, "Em nghĩ đến rồi "

Tiêu Chiến nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Thời điểm em hơn mười tuổi, đã nghĩ đến sau này có cơ hội đứng trên sân khấu. Thời điểm em nhìn thấy anh lần đầu tiên, đã nghĩ đến sau này, sẽ có........."

Tiêu Chiến bịt miệng Vương Nhất Bác lại.

Anh cảnh cáo nói, "Em ngừng lại, đừng nói."

Vương Nhất Bác nói, "Ô ô ô ô."

Tiêu Chiến:............

Anh buông lỏng tay.

Vương Nhất Bác nhìn anh, đáy mắt sáng lên, "Chỉ cần em có thể, anh liền có thể."

Tiêu Chiến bị cậu nhìn đến lưng cũng run lên, thoáng lùi về sau từng bước, chống tay trên bàn học, khí thế không hề mạnh mẽ nói, "Anh thật sự........"

"Anh có thể." Vương Nhất Bác đánh gãy lời anh, lại từng bước từng bước tiến gần, nói, "Chỉ cần anh đáp ứng, là có thể làm được."

Tiêu Chiến hô hấp cứng lại.

Vương Nhất Bác kề sát vào anh, khoảng cách chỉ cần hơi nghiêng người chút là có thể hôn môi đối phương, thậm chí có thể nhìn thấy lông mi đối phương một cách rõ ràng, trong mắt thấy hình bóng của chính mình.

Tiêu Chiến đầu có chút choáng váng suy nghĩ, nhưng mà bản thân mình vì sao phải đáp ứng cậu chứ.

Bây giờ từ chối, cậu ở nước ngoài cũng có thể luyện tập thật tốt, sống thật tốt, miễn cho đi tới đi lui, nhớ mong gì nhiều.

Nhưng mà giằng co đi giằng co lại, bản thân mình lại không thể nói ra miệng.

Vương Nhất Bác nắm cổ tay anh, nhìn chằm chằm, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn gọi một tiếng, "....... Anh."

Yết hầu Tiêu Chiến chuyển động lên xuống.

Trong lúc anh ngây người, đối phương đã nghiêm mặt mà hôn đến.

Khóe môi ấm áp, hai cánh môi xúc cảm mềm mại, môi của Vương Nhất Bác rất mềm, buông ra trong nháy mắt, lại nhanh chóng áp đến, đầu lưỡi thăm dò đảo qua hai cánh môi anh, da đầu Tiêu Chiến run rẩy, vừa muốn đẩy cậu ra, tay lại bị túm chặt. Đầu lưỡi Vương Nhất Bác linh hoạt tiến vào trong khoang miệng, thật cẩn thận liếʍ láp rồi lại càng lúc càng nghiêng người ôm chặt lấy bản thân mình.

Tiêu Chiến bị hôn đến khó thở, dường như là muốn tìm cảm giác an toàn, không tự giác nâng tay nắm chặt lấy vạt áo Vương Nhất Bác.

Trước cửa truyền đến âm thanh vỡ vụn, mảnh thủy tinh nhỏ văng tung tóe, Tiêu Chiến vốn đang mơ mơ màng màng như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, hồn phi phách tán mà đẩy Vương Nhất Bác ra, xoay mặt nhìn.

"........ Ba?!"

_---/---_

Ơ khó lắm mới có cảnh hôn mà bác trai...........