Chương 11

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh dậy, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng đây là đoạn thời gian lúc Vương Nhất Bác bị bệnh, bị cậu vây ôm chặt vào ngực, đầu chôn ở cổ, hai tai vô cùng thân mật chạm vào má, hô hấp ấm áp đảo qua da thịt. Tiêu Chiến lúc thanh tỉnh liền căng cứng, chậm rãi vươn tay, đυ.ng vào Vương Nhất Bác một cái.

Tiêu Chiến nói, "Này."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

Tiêu Chiến nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác lúc này mới động đậy, nhắm chặt mắt cúi xuống dùng mái tóc cọ cọ má Tiêu Chiến, hàm hồ kêu một tiếng, "........ Ca."

Tiêu Chiến chạm vào cái ót cậu, nói, "Sao em lại lăn đến chỗ anh?"

Hai cánh môi Vương Nhất Bác như dính chặt vào nhau, âm cuối kéo dài, "Thói quen lúc ngủ."

"Được được được." Tiêu Chiến giãy giụa, nói, "Dậy đi, anh muốn đến phòng làm việc."

Vương Nhất Bác không phản ứng.

Tiêu Chiến cảnh cáo nói, "Nếu không buông tay ra anh đánh em đó."

Vương Nhất Bác lúc này mới buông tay, theo Tiêu Chiến đứng dậy, cào cào mái tóc lộn xộn.

Tiêu Chiến xoay mặt nhìn cậu, "Không đi học?"

Vương Nhất Bác nói, "Mấy ngày này không cần đi, ở nhà ôn tập là được."

Tiêu Chiến lười biếng đứng dậy, ngáp một cái mới nói, "Vậy em ở nhà làm bài tập, bên phòng làm việc rất bận, không thể mang em qua, em ở nhà ngoan một chút."

Vương Nhất Bác nói thầm, "........... Sao cứ như đang dỗ dành một đứa con nít vậy."

Tiêu Chiến nở nụ cười, "Anh đi đây, em nhớ ăn bữa sáng."

Vương Nhất Bác nói, "Anh thì sao?"

Tiêu Chiến một bên mặc áo khoác một bên nói, "Anh hẹn bằng hữu ăn sáng, thuận tiện ra ngoài sắp xếp chút việc, sau đó mới về phòng làm việc."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Biết rồi, nhớ về sớm."

Tiêu Chiến đáp, "Được."

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên.

Tiêu Chiến đi đến cửa thì quay đầu lại, "Em đừng vui quá sớm, anh về sẽ kiểm tra bài tập của em, không làm tốt thì đừng mong anh ở trong này nữa."

Vương Nhất Bác: .............

Tiêu Chiến nhìn thấy thần tình mất hứng của cậu, lúc này mới vừa lòng, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt xong, ra cửa liền đâm phải bằng hữu, hai người trước tiên là tìm người môi giới nói chuyện, lại chạy đi mua sắm đồ dùng, bận hơn phân nửa buổi sáng mới tìm chỗ để ăn cơm.

Bằng hữu ngồi đối diện anh bóc đũa, thấy Tiêu Chiến nhìn chằm chằm TV ở đằng sau mình, cũng theo ánh mắt anh mà quay đầu lại, nói, "Nhìn cái gì đấy........ Ơ?"

Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt trên màn hình, đã được trang điểm, tóc mái được tạo hình che trước trán, mi mắt được phủ nhẹ một lớp phấn kim dưới ngọn đèn rực rỡ, cánh môi hờ hững, hơi mím lại, thoạt nhìn có chút lạ lẫm, rồi lại khiến cho người khác không nhịn được muốn đến gần.

Bằng hữu nghi hoặc, nói, "Kia là....... Em trai cậu?"

Tiêu Chiến thì thào, ".......... Không phải, cậu ấy là ai ấy chứ."

Theo tiếng hô của MC tuyển thủ số 85 đạt được quán quân là tiếng hoan hô reo hò, đồ ăn bọn họ gọi cũng được bưng lên, nóng hầm hập, ánh mắt hai người một chút cũng không đặt ở trên bàn, đều gắt gao nhìn chằm chú trên màn hình TV, nhìn Vương Nhất Bác đưa tay nhận cúp, thời điểm nhận được lời khen còn ra vẻ lão luyện, liền nói một câu cảm ơn, cộng với cảm ơn người nhà và bạn bè.

Tiêu Chiến bỗng nghĩ tới cái gì, lấy điện thoại ra xem tin tức chương trình, lục lọi đến tin trước trận đấu, cái đầu tiên chính là tiền thưởng, chính là con số tiền mà Vương Nhất Bác đưa cho mình hôm trước.

Bằng hữu nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, thử nói, "Cậu hẳn là không biết cậu ấy tham gia cuộc thi?"

Tiêu Chiến trầm mặc, "Tôi thật sự không biết."

Bằng hữu:.......... Hắn suy nghĩ tìm từ, nói, "Tôi vừa kiểm tra tin tức của chương trình này một chút, cũng hỏi người quen, nghe nói trước đó đều tuyển vào công ty rồi, em trai cậu..........?"

Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tốt lắm, "Cậu có ý gì?"

Bằng hữu nói, "Em cậu có phải cũng tuyển vào công ty rồi không?"

Tiêu Chiến nhíu mày, "Cho dù tuyển vào công ty thì thế nào? Sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của em ấy chứ?"

Bằng hữu có chút khó xử, "Đều là những người muốn đi Hàn Quốc làm thực tập sinh........ Em trai cậu sang năm còn thi tuyển sinh đại học, cái này......."

Tiêu Chiến mở to mắt, "Tất cả đều đi?"

Bằng hữu đáp, "Nói là đều đi hết, ban đầu chỉ là tin đồn thôi."

Tiêu Chiến đứng bật lên.

Bằng hữu nói, "Cậu làm gì đấy?"

Tiêu Chiến vươn tay về phía hắn, "Đưa chìa khóa cho tôi."

Bằng hữu sững sờ đưa chìa khóa xe cho anh, nói, "Cậu không phải là muốn đi hỏi em trai cậu chứ?"

Câu trả lời chính là bóng dáng chạy vội vàng của Tiêu Chiến.

.

.

.

Thời điểm Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, Vương Nhất Bác đang ngồi trước bàn làm bài tập, một nửa toàn chữ là chữ, Tiêu Chiến chỉ nhìn lướt qua, chỉ biết là cậu không làm lấy lệ.

Anh thở gấp gáp mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, nói, "Anh hỏi em một chuyện."

Vương Nhất Bác kì quái nhìn anh, "Sao vậy?"

Tiêu Chiến nói, "Em đưa cho anh số tiền kia, rốt cuộc có phải là dì đưa cho không?"

Đồng tử Vương Nhất Bác co rút lại, ánh mắt như lệch khỏi quỹ đạo, nói, "...... Phải."

Tiêu Chiến nói, "Em đừng nói dối, nếu em cứ nói phải, anh bây giờ liền đi hỏi dì!"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tiêu Chiến dán mắt vào cậu, nói, "Nếu hôm nay không phải tình cờ nhìn thấy chương trình của em trên TV, còn không biết cuối tuần đó em chạy đến nơi khác tham gia cuộc thi."

"Em mới bao nhiêu tuổi? Tự mình đi máy bay, tự mình tham gia cuộc thi, nếu bị người khác lừa thì phải làm sao bây giờ? Anh đã nói anh sẽ tìm cách, em sao vẫn........"

"Ca." Vương Nhất Bác đánh gãy lời anh, "Anh bình tĩnh một chút."

Yết hầu Tiêu Chiến lên lên xuống xuống, nhìn thấy rõ ràng đường cong.

Vương Nhất Bác thở dài, đứng dậy đi về phía Tiêu Chiến, nghiêng người muốn kéo tay Tiêu Chiến, lại bị đối phương né tránh, bình tĩnh nói, Em còn giấu anh chuyện gì không "

Mí mắt Vương Nhất Bác nhảy lên, "Anh nói cái gì?"

Tiêu Chiến nói, "Thực tập sinh, là thật sao?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, thu tay lại, nói, "Anh nghe ai nói?"

Tiêu Chiến hơi cao giọng, "Anh đang hỏi em có phải hay không!"

Vương Nhất Bác nói, "Phải, cũng không phải."

Tiêu Chiến nói, "Em có ý gì?"

Vương Nhất Bác đáp, "Em tuyển vào công ty, nhưng sẽ không đồng ý đi Hàn Quốc."

Lúc này đến lượt Tiêu Chiến sửng sốt, "Người mà bằng hữu quen nói đều phải đi........"

Vương Nhất Bác nói, "Đây là em đáp ứng điều kiện của bọn họ. Em có thể ký, nhưng có đi Hàn Quốc hay không, em phải tự mình quyết định."

Tiêu Chiến trầm mặc, "Vương Nhất Bác, sang năm em phải thi tuyển sinh đại học."

Vương Nhất Bác nói, "Em biết."

Tiêu Chiến nói tiếp, "Anh biết em là một đứa nhỏ thông minh, ba anh nói thành tích học tập của em không tồi, nếu thi vào trường mình thích, cũng không phải là việc gì khó."

Vương Nhất Bác lại lặp lại, "Em biết."

Tiêu Chiến giương mắt nhìn cậu, làm ra tư thế mà khiến cậu phải nói ra câu trả lời của mình, "Vậy em suy nghĩ kỹ chưa?"

Não anh vừa nóng lên liền hỏi ra khỏi miệng, giây tiếp theo, lại đột nhiên phản ứng được trả lời câu hỏi này rất khó khăn.

Vương Nhất Bác thích nhảy anh cũng biết, càng đừng nói đến bộ dạng trên sân khấu của cậu mà mình cùng bằng hữu vừa mới nhìn trên TV.

Cậu cứ như từ nhỏ đã thuộc về sân khấu, nên ở trên khấu là tỏa sáng, nghe thấy tiếng thét chói tai mỗi khi cậu xuất hiện.

Tiêu Chiến nháy mắt thu lại khí thế, hạ mi mắt, nói, "Em không cần trả lời."

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn anh, "Ca?"

Tiêu Chiến thở dài một hơi, nói, "Nếu là anh, anh cũng không suy nghĩ được nhanh đến như vậy."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng, "Anh càng khó lựa chọn, phải không?".

Tiêu Chiến nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác ánh mắt hơi trầm xuống dừng ở trên người anh, "Anh hy vọng em học thật tốt, nhưng lại cảm thấy em hẳn là phải làm việc mà em thích, cho nên, anh cũng không chọn được."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cậu, nói, "Anh chỉ hy vọng em không hối hận."

Vương Nhất Bác nói, "Em chưa bao giờ hối hận."

"Em tìm thấy lựa chọn cũng tốt, làm việc mình thích cũng tốt, em cho đến bây giờ sẽ không khiến bản thân mình hối hận."

Tiêu Chiến cười khổ, "Nói ra thì dễ, nhưng làm thì rất khó. Làm thực tập sinh cũng không phải dễ dàng gì, chịu đựng vài năm, nói không chừng cũng không có cơ hội lên sân khấu, em còn nhỏ như vậy, lại đến đất nước lạ người, cũng không biết là có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình hay không........."

Vương Nhất Bác nhìn anh, khóe môi không tự giác mà cong lên một độ cung mềm mại, Tiêu Chiến đáy lòng không yên, nói, "Anh nói không đúng sao?"

"Không phải." Vương Nhất Bác nói, "Nếu nói là anh, nói không chừng sẽ không băn khoăn nhiều như vậy mà làm luôn rồi, nhưng là ca vẫn luôn cảm thấy em là đứa con nít."

Tiêu Chiến theo bản năng phản bác nói, "Em đương nhiên vẫn là trẻ con, ít hơn anh sáu tuổi, với lại........"

"Em đã sắp thành niên rồi."

Vương Nhất Bác đánh gãy lời anh, nói, "Chỉ là ở trong lòng anh, em vẫn còn giống đứa nhóc bước vào nhà năm đó."

Cậu nhìn vào đôi mắt của Tiêu Chiến, "Vậy anh biết, người mà anh cho là đứa nhỏ này, ở trong lòng đối với anh mà ôm ấp cái loại suy nghĩ gì không?"

_---/---_

Toi định chọn huynh đệ văn vì muốn né cái giới giải trí ra, ai ngờ.... :) đệt

À để toi kể cho quý dị nghe sự ngu người của toi. Hôm nay đang chờ xe bus, thấy cụ ông đi qua giơ nón xin tiền, toi liền lục ví có bao nhiêu tiền lẻ đều đưa hết bấy nhiêu, sương sương cộng lại là khảng 2 chục, một lúc sau đó bus đến, toi phát hiện mình hết tiền đi bus.... :) má ơi huhuhuhu đúng là đần.