Chương 17

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đưa tay ra kéo mạnh về phía cậu.

Anh không có phòng bị, cứ như vậy ngã lên người Vương Nhất Bác, chóp mũi đập vào ngực cậu có hơi đau, chưa kịp để anh đưa tay lên day day, Vương Nhất Bác đã nâng đầu gối anh lên, bế cả người Tiêu Chiến ngồi lên người mình.

Tiêu Chiến vội vàng nói, "Không phải, em......."

Cốc cốc cốc.

Có người đến gõ cửa.

Vương Nhất Bác bịt kín miệng Tiêu Chiến lại.

Hô hấp anh dồn dập, khiến bàn tay đối phương bị phủ bởi một làn hơi nóng. Tư thế như thế này quá mức thân mật, cánh tay của Vương Nhất Bác vòng từ thắt lưng đến sau lưng anh, giữ cả người Tiêu Chiến trong l*иg ngực mình, ôm như này, mới biết đối phương gầy biết bao nhiêu, cậu đυ.ng đến phần xương nơi sống lưng, lại lướt đi xuống, mãi đến nơi cuối thắt lưng mới chịu dừng tay lại.

Cách một lớp vải quần áo, hai người vẫn có thể trao đổi được nhiệt độ cơ thể cho nhau, hơi thở xa lạ lại gây nghiện bao phủ hoàn toàn lấy Tiêu Chiến, anh mượn ánh trăng từ bên ngoài rèm cửa chiếu vào để quan sát Vương Nhất Bác, nhìn chằm chằm con ngươi đen láy lại sáng ngời của đối phương, trong đó phản chiếu lại hình ảnh của mình một cách rõ ràng, môi bị che lại, sắc mặt ửng hồng lên, chỉ còn lại đôi mắt đang phiếm lên ánh nước.

Người ngoài phòng rất kiên nhẫn, lại nâng tay lên gõ cửa lần nữa, ngón tay gõ vào cửa gỗ trong đêm nghe lại càng rõ ràng.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì động tác cũ, nói thầm, "Chờ một lát, bất kể có xảy ra chuyện gì, nghe thấy cái gì, chỉ cần em không cho anh ra ngoài, anh chỉ được phép trốn ở trong này thôi."

Lưng ghế rất cao, nếu một mình anh cuộn người nằm trên ghế, cũng có thể che được tầm mắt người khác, Vương Nhất Bác cũng tiện hành động.

Tiêu Chiến cau mày lại, theo bản năng định lắc đầu từ chối, lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy cằm, "Em sẽ không gặp nguy hiểm, anh cũng thế, với điều kiện là anh không được lộn xộn."

Vương Nhất Bác muốn triệt tận gốc, nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Chiến, nói, "Nếu đồng ý thì nháy mắt đi."

Tiêu Chiến: ...........

Anh hơi do dự, rồi mới nháy mắt một cách không tình nguyện.

Lúc này Vương Nhất Bác mới buông tay đang che miệng Tiêu Chiến ra, nhìn thời gian trên mặt đồng hồ.

Trên mặt thủy tinh mỏng manh của đồng hồ lóe lên một tia sáng, lướt nhanh qua lông mi của Tiêu Chiến, anh tinh mắt thấy đồng hồ trên cổ tay Vương Nhất Bác chính là cái mà mình đã tặng cho cậu trước kia.

Tiêu Chiến còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Vương Nhất Bác đã quay người lại rồi đặt Tiêu Chiến ngồi lên sô pha, đứng dậy đi về phía cửa.

Anh muốn quay đầu lại nhìn, Vương Nhất Bác lại đi đến bên cạnh giường, cầm một góc chăn lên, cũng không quay đầu lại mà ném tới, để cả người Tiêu Chiến đều được giấu kín dưới lớp chăn.

Giây tiếp theo, sau tiếng mở cửa chính là tiếng mắng chửi và giọng nói kinh hãi đầy xa lạ, tiếp theo đó là tiếng động của nắm đấm, ở phía xa còn truyền đến tiếng súng nữa, tất cả đều hòa vào cùng một lúc, hành lang đột ngột trở nên ồn ào, trước mắt Tiêu Chiến dù chỉ là một tia sáng cũng không có, rất nhiều lần muốn xốc lên rồi lao ra ngoài, nhưng rồi lại không muốn làm vật cản trở của Vương Nhất Bác, đành phải nằm trong bóng tối gắt gao cắn chặt môi, dường như là cách mấy giây lại nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác.

Tiếng súng vang lên, bây giờ ở cửa chỉ xuất hiện thêm một tiếng "bang", ngay sau đó là tiếng kim loại rơi xuống mặt đất một cách thanh thúy, Tiêu Chiến cẩn thận phân biệt, cuối cùng cũng nghe thấy một câu chửi tục mang theo tiếng thở gấp gáp của Vương Nhất Bác, lúc này Tiêu Chiến mới thoáng yên lòng, bả vai vừa định thả lỏng, lại tiếp tục nghe thấy tiếng súng.

Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy có giây phút nào lại khó chịu như thế này, lúc nãy mình mới vừa định giãi bày với Vương Nhất Bác, bây giờ lại biến thành chờ đợi người ta trong lo lắng.

Một phút.

Lại thêm một phút nữa.

Nếu một phút sau, Vương Nhất Bác không gọi anh, Tiêu Chiến không thèm quan tâm gì nữa, dù sao vị trí hiện tại của mình tạm thời vẫn chưa bị lộ, nếu đánh lén từ sau lưng, nói không chừng còn có thể giúp được Vương Nhất Bác.

Năm mươi giây.

Ba mươi hai.

Bảy.

Hai.

Tiêu Chiến siết chặt tay lại.

Chăn trên đỉnh đầu đột nhiên bị xốc lên, trong phòng sáng trưng, ánh đèn chiếu vào mặt Tiêu Chiến khiến anh không thể mở nổi mắt, anh vừa mới định hé mắt ra, đã được Vương Nhất Bác lấy tay che giúp rồi, hô hấp cậu vẫn còn rối loạn, thở gấp nói, "Được rồi, không sao rồi, cầm theo đồ đi, đổi sang phòng khác ngủ."

Tiêu Chiến cố gắng nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác qua kẽ tay.

Ngay cả lông mi cậu cũng ướt sũng, mồ hôi chảy từ trên trán xuống dưới cằm, nhìn qua có chút chật vật, nhưng cũng may là không bị thương ở đâu, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt anh. Phía sau lưng Vương Nhất Bác là đội viên đang đè lũ tội phạm dưới đất, còng tay bọn chúng lại, trong đó có người bị thương, dưới thảm hiện rõ màu đỏ của máu.

Tiêu Chiến bỗng nhiên nâng tay lên nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác.

Có vẻ như là hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, giọng nói của Vương Nhất Bác hàm chứa tiếng cười, trêu chọc anh, "Vẫn chói mắt à?"

Không đợi anh trả lời, Vương Nhất Bác đã dùng tay kia sờ lên môi Tiêu Chiến, nói thầm, "Sao lại rách thế này."

Yết hầu của Tiêu Chiến động đậy, "Đáp án của anh đâu."

Vương Nhất Bác hỏi, "Cái gì?"

Tiêu Chiến đáp, "Trước khi bọn họ đến, chuyện mà anh đang nói với em, bây giờ anh muốn nghe đáp án."

Tươi cười trên mặt Vương Nhất Bác nháy mắt tan biến hết sạch, cậu nhướng mày, giọng nói có chút sốt ruột, "Anh muốn làm gì?"

Tiêu Chiến tăng thêm ngữ khí, gằn từng tiếng, thúc giục cậu, "Bây giờ."

Vương Nhất Bác cậy tay Tiêu Chiến ra rồi kéo anh đứng dậy, gương mặt lạnh như băng, lấy chìa khóa từ trong túi nhét vào tay Tiêu Chiến, nói, "Tầng mười ba, số phòng ở trên chìa khóa, anh cầm theo đồ về phòng ngủ đi, em vẫn còn chuyện cần phải xử lí."

Tiêu Chiến lại giằng tay ra rồi cầm cổ tay Vương Nhất Bác, vẻ mặt nghiêm túc, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm mặt anh, có chút bất đắc dĩ mà thở dài, "Anh lên đó trước đi, em xử lí xong rồi sẽ lên tìm anh, chúng ta nói chuyện sau."

Tiêu Chiến siết chặt những ngón tay lại, "Em nói thật không?"

Vương Nhất Bác nói, "Anh trai, nhìn xem bây giờ là lúc nào, ở đây còn có người khác đó được không? Em lừa anh thì có tác dụng gì chắc, anh cũng đâu phải là không biết em sống ở đâu làm ở chỗ nào."

Lúc này Tiêu Chiến mới buông tay ra, bị Vương Nhất Bác ấn vai đẩy ra bên ngoài cửa, đội viên của cậu nhìn nhìn Tiêu Chiến, đều gật đầu với anh, cứ liên tiếp anh Chiến anh Chiến mà điếc cả tai.

Trước khi Vương Nhất Bác ra khỏi cửa cục cảnh sát cũng đã bố trí tốt hành động đêm nay, tội phạm đã sa lưới, có thể nói đây là đại cuộc toàn thắng, đội trưởng của họ cũng đã đồng ý nếu nhiệm vụ thuận lợi thì ngày mai sẽ được đi ăn lẩu, lúc nhìn thấy Tiêu Chiến nằm ở trên ghế sô pha, cũng cung kính chào một tiếng. Sau khi thấy bóng dáng cao gầy của anh dần biến mất sau cuối hành lang, cậu cảnh sát mới mở miệng hỏi, "Đội trưởng Vương, nói thật đó, anh trai anh đẹp trai thế, có đối tượng chưa?"

Vương Nhất Bác dựa lưng vào cửa hơi nhíu mày, hỏi, "Làm gì?"

Cậu cảnh sát nói, "Thì là, em gái em......."

"Cút đi." Vương Nhất Bác nhặt súng ở dưới đất lên, nói, "Đêm nay tạm thời không thẩm tra, mọi người đưa chúng đến cục rồi về nhà ngủ một giấc đi, mai để tôi."

Cậu cảnh sát ầy mấy tiếng, nhận lấy súng từ tay Vương Nhất Bác, "Không phải, đội trưởng, anh xem lời em vừa nói........"

Vương Nhất Bác ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta, "Nếu không thì, đêm nay cậu ở lại cục canh gác nhé?"

Cậu cảnh sát giơ tay đầu hàng, vội vàng giải người đi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trần nhà bên ngoài hành lang--- đèn bị vỡ, trên đó cũng có mấy vết đạn, giống như là mấy con mắt đang nhìn trộm cậu vậy.

Vương Nhất Bác bình tĩnh thu ánh mắt về.

Đêm nay ồn ào như vậy, Tiêu Chiến cũng hết buồn ngủ rồi, cánh tay gác ở trên trán, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, lúc bấy giờ Vương Nhất Bác mới đến gõ cửa, ngay cả dép anh cũng không đi, lao xuống giường mở cửa cho Vương Nhất Bác, đối phương ngược lại vô cùng điềm tĩnh, nhéo nhéo gương mặt anh, hỏi, "Không ngủ à?"

Tiêu Chiến nghiêng người để cậu đi vào, "Không phải đã nói là sẽ qua đây sao, anh đang chờ em."

Vương Nhất Bác nhìn cũng không thèm nhìn, vừa vào trong là liền ngã xuống giường, nửa gương mặt vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại lười biếng nói, "Anh nhất định muốn nghe đáp án?"

Tiêu Chiến trầm mặc, đi về phía giường rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Từ sáng đến giờ cậu chưa từng chợp mắt, hình như cũng chưa ăn cái gì, cho dù là trọng trách đè nặng trên vai, nhưng cơ thể vẫn không có vấn đề gì, huống chi, cậu luôn là thiếu niên khiến người khác phải hâm mộ.

Vương Nhất Bác nâng mi mắt lên nhìn anh, "Sao lại không nói gì?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp đẽ của cậu, "....... Đúng."

Vương Nhất Bác hỏi, "Cho dù mấy ngày trước đã bị em từ chối một lần?"

Tiêu Chiến cắn chặt răng, "Đúng."

Vương Nhất Bác rũ mi mắt xuống, ngữ khí thản nhiên, "Được thôi."

Cậu ngồi ngay ngắn, nâng tay lên cởϊ áσ khoác ra rồi ném sang một bên, vén ống tay áo len lên, nói, "Qua đây, quỳ lên giường."

Tiêu Chiến ngẩn người, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác đứng dậy, từ trên cao nhìn Tiêu Chiến, lúc này các nét trên gương mặt đột nhiên trở nên sắc bén, là vẻ mặt mà Tiêu Chiến chưa bao giờ nhìn thấy qua, mang theo cảm giác tràn ngập tính nguy hiểm xa lạ, cậu đỡ lấy vạt áo ở thắt lưng, trong lúc đó có thể loáng thoáng thấy được đường cong như ẩn như hiện, trong nháy mắt hấp dẫn lấy ánh mắt của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác rất có kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, "Em nói, cởϊ qυầи ra, dịch ra đây, quỳ xuống."

Tiêu Chiến cắn môi, miệng vết thương còn chưa kết vảy, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn, đại não nháy mắt tê dại như bị điện giật, khiến da đầu anh run lên.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Chiến, chậm rãi rút dây thắt lưng ra, da cậu trời sinh trắng nõn, nếu bị ngón tay đè lên thì chỉ hằn lên chút vệt màu hồng, nhưng bị thắt lưng quẹt qua, trông dấu vết lại càng rõ ràng hơn.

Tiêu Chiến cứng ngắc ngồi ở trên giường, còn chưa kịp phản ứng tình huống bây giờ là gì, chợt nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Em đếm đến ba."

Tiêu Chiến buông cánh môi dưới bị anh cắn đến trắng bệch, lúc này cánh môi dần hồng hào trở lại, óng ánh nước, không còn phân biệt được đâu là màu môi đâu là màu máu, tầm mắt Vương Nhất Bác đặt trên mặt anh, thấp giọng nói, "Không muốn làm?"

Tiêu Chiến hỏi, "....... Nhất định phải thế này sao?"

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, "Ngại quá, em thích thế này."

Vừa dứt lời, cậu liền đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến rồi đặt anh nằm xuống giường, ngón tay linh hoạt cởϊ qυầи của anh ra, Tiêu Chiến còn đang ngớ người, đã cảm thấy quần bị kéo xuống, cuống quýt túm quần lên, lại vừa vặn chạm phải tầm mắt của Vương Nhất Bác.

Gân xanh trên trán đang dần nổi lên rồi.

Vương Nhất Bác đè tay anh lại, "Em cho anh một cơ hội cuối cùng."

"Trong một phút, anh suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần anh nói dừng lại, em sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra."

"Nhưng nếu anh không nói dừng lại, vậy thì đêm hôm nay, anh có nói gì em cũng sẽ không dừng lại đâu."

Con mắt Tiêu Chiến tròn xoe, vô cùng giống một con nai ngơ ngác, hơi hơi giơ đuôi mắt lên, vừa vô tội lại trong veo, chỉ tiếc Vương Nhất Bác không thích anh im lặng thế này, lại ghé sát lại thêm một chút, nâng cao giọng, "Nói chuyện!"

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, "Muốn thấy anh nhục nhã?"

"Không phải." Vương Nhất Bác chậm rãi nở nụ cười, "Tiêu Chiến, sao anh lại không chịu thừa nhận? Đây là sở thích của em."

Quất roi, trừng phạt, và dạy dỗ.

Thấy Tiêu Chiến không nói gì, cậu buông tay ra, ngồi thẳng lưng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Được rồi, không muốn thì đứng dậy đi, em không ép anh."

Tiêu Chiến dùng sức véo cánh tay mình.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh, con ngươi tối lại, sâu không thấy đáy.

Tiêu Chiến nhắm mặt lại, xoay người nằm úp sấp xuống, mạnh mẽ cởϊ qυầи mình ra----

"Mẹ nó, anh sợ đếch gì, tới đây!"

________

Đm thấy chưa tôi biết ngay =))))))))) không phải Vương Nhất Bác không thích anh Chiến, mà là sợ anh Chiến ghét bỏ máu S của mình 🤦🤦🤦

Anh Chiến anh chắc chưa, cởϊ qυầи rồi là không mặc lại được ngay đâu đấy...