Chương 12

_Ầm....

Là tiếng đá chân vào cửa, cái lực mạnh đến nổi cánh cửa muốn bung ra khỏi bản lề

_Cứu tôi....

Nhược Nhược khẽ thều thào, là Ôn Thiếu Phàm, anh hủy chuyến bay là muốn đến xem cô diễn trò, anh khinh bỉ nhìn cô đang ở trên giường liền quay ra...nhưng chẳng nhẻ anh huỷ chuyến bay để nhìn cô một cái thôi sao?

_Ôn Thiếu Phàm....cứu em....

Nhược Nhược mệt mỏi, đầu óc bị dọa nạt nên sợ hãi, trong tuyệt vọng cô mơ hồ gọi, lần đầu tiên cô dám gọi thẳng tên anh, ánh mắt lạnh lùng của anh không thể bỏ qua gương mặt cô, khi mà cô đang nhìn anh tha thiết, lời nói từ miệng cô làm anh không rời đi được....

_Thả cô ta ra

Anh lạnh lùng nói, anh đến gần cởi áo khoát rồi khoát cho cô, anh cởi tró chân cho cô

_Ôn đại thiếu gia, ở đây còn nhiều gái đẹp, cứ để tôi thưởng thức bông hoa dại này đi

Ôn Thiếu Phàm nghe xong mấy lời đó là lúc anh không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh xoay người dang tay, bàn tay nắm thành nấm đấm

_Lên...

Mạch Hùng đỡ được cú đấm, anh ta hô to ngay lập tức một đám người chạy vào cầm gậy đánh Ôn Thiếu Phàm

_Chán sống

Ôn Thiếu Phàm giận thật rồi, đám người thô bỉ này làm sao đánh lại anh, chỉ là anh quá tức giận, bởi cô gái bé nhỏ này vì kiếm tiền trả anh mà ngốc nghếch vô độ

_Đúng là không biết điều

Đám người đó bị Ôn Thiếu Phàm đánh cho tơi bời, Mạch Hùng cũng tìm cách ra ngoài, nhưng trước khi đi anh ta nhìn thấy cánh cửa sổ bằng gỗ nhọn đan vào nhau nên đưa chân đạp mạnh vào mối chốt rồi chạy ra ngoài, mấy thanh gỗ bung ra phóng mạnh về phía trước

_Cẩn thận

Nhược Nhược đưa tay bắt lấy mấy thanh gỗ, không ngờ gỗ nhọn xẹt ngang cổ tay cô, gân xanh ở tay bị tác động liền tuông máu không cầm được ở cả hai tay

_Nhược Nhược...

Ôn Thiếu Phàm ôm lấy cô, từ tức giận anh chuyển sang lo lắng, tuy là đại thiếu gia chẳng phải kiên nể hay sợ gì nhưng từ nhỏ anh đã sợ máu nên thấy cô chảy nhiều máu như thế anh rất choáng

_Tôi...không...sao..

Nói xong Nhược Nhược ngất luôn, anh đưa cô đến bệnh viện gần nhất...

Bệnh viện

_Thông báo cho Clup AAA chuẩn bị đóng cửa đi

Ôn Thiếu Phàm đứng ngoài phòng chờ, cái áo sơ mi trắng của anh vấy máu, cả mặt cũng có vệt máu, hai mắt sắc lạnh cương nghị ra lệnh, Trương Nam choáng váng chỉ biết vâng dạ

_Ôn chủ tịch áo của anh?...Ôn chủ tịch có sao không trên áo nhiều máu quá

Tồn Thư ái ngại nhìn sắc mặt Ôn thiếu, cô biết rõ đại thiếu gia mình sợ máu, nhưng vì cái gì mà Ôn thiếu bất cần đến vậy, mấy vết máu này chẳng còn là gì so với nỗi sợ trong lòng anh, anh sợ thứ khác...sợ cô sẽ gặp chuyện

_Nhược Nhược thế nào?

Vừa nhìn thấy bác sĩ anh đã nhào đến hỏi, vị bác sĩ trẻ nheo mắt nhìn anh

_Nhược tiểu thư không sao rồi ạ, tuy còn yếu nhưng cô ấy hỏi tôi tại sao Không đến sơ cứu vết thương cho Ôn chủ tịch, cô ấy hình như rất lo lắng

Vị bác sĩ nhìn gương mặt thần sầu phía trước mặt thật là căn thẳng, ông còn suy nghĩ nếu cô có mệnh hệ nào chắc là anh sẽ sang bằng nơi đây thành tro bụi. Ôn Thiếu Phàm nghe xong những gì bác sĩ nói chẳng những không vui mà còn nổi giận hơn lúc ban đầu, đùng đùng điên tiết lao vào phòng bệnh với bộ mặt còn hơn bão tố phong ba, ánh mắt khó coi liếc người nằm trên giường

_Thân mình không lo, tôi cần cô qua tâm vết thương lắm à? Chạy đi tìm người yêu cũ lúc nữa đêm thật đúng là rẻ tiền

Anh không biết tại sao mình lại giận như vậy, giận nhất là khi nghĩ đến chuyện cô nhờ vả tên người yêu cũ vô lại kia

_Đó không phải người yêu cũ của tôi, anh ấy là người tôi thích thầm, cũng giống như Ôn chủ tịch thích thầm Tự Thiên Đy mà không được đáp trả vậy đó

Nhược Nhược nhỏ giọng vì vết thương còn đau, những gì cô nói chỉ là muốn giải thích cho anh dễ hiểu, nào ngờ ôn thần kia càng l*иg lộn hơn lúc van đầu, mặt mày đầy những vạch đen sát khí nhìn cô như nhấn chìm vào biển lữa nóng rực

_Cô???

Rốt cuộc thì anh không mắng chửi cô nỗi vì cục tức trào tận cổ họng, cảm giác rất muốn giáo huấn cô nhưng ở trước mặt con cá nhỏ này thật khó mà bắt lấy trong làng nước mênh mông