Chương 37: Tướng Quân Nhớ Món Ăn Của Hạ Cẩn

Sáng sớm hôm sau, Hạ Cẩn bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

“Chủ nhân, mau đứng dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Tứ Kỳ ngoài cửa hét lớn.

Hạ Cẩn mở chăn, buồn ngủ đứng dậy mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng ngáp dài với quầng thâm dưới mắt.

"Phủ tướng quân đã xảy ra chuyện rồi! Toàn bộ nha hoàn và gia đinh trong phủ đều đi xem náo nhiệt, chúng ta cũng đi qua xem thử!" Tứ Kỳ vẻ mặt hưng phấn.

Hạ Cẩn vươn vai, đi tới bàn rót cho mình một ly nước.

Thấy Hạ Cẩn không có hứng thú, Tứ Kỳ đi tới, hai mắt sáng ngời: "Lâm ma ma đã bị bắt rồi!"

Hạ Cẩn nhìn thoáng qua Tứ Kỳ, ra vẻ nghi hỏi: “Bị bắt, bà ta làm sai chuyện gì à?”

Tứ Kỳ gật đầu thật mạnh: “Thì ra Lâm ma ma là muội muội của Lâm đại nhân, bà ta lén lút lẻn vào phủ tướng quân, ở bên cạnh lão phu nhân nhiều năm, bề ngoài là hầu hạ lão phu nhân nhưng thực ra lại muốn đầu độc.” Sở dĩ lão phu nhân bị ho liên tục là do bà ta xúi giục nha hoàn Bích Đào lén lút để người ta động tay động chân vào đồ ăn của lão phu nhân!”

“Hiện tại, lão phu nhân và tướng quân đang thẩm vấn trong đại sảnh, chúng ta cũng đi qua xem đi!” Tứ Kỳ vội vàng mặc quần áo cho Hạ Cẩn, nắm tay nàng chạy về phía chủ viện.

Nhìn Tứ Kỳ hưng phấn, Hạ Cẩn không khỏi bật cười, hình như lão phu nhân đã phát hiện ra tờ giấy lần trước nàng để lại cho bà.

À đúng rồi, đêm qua nàng còn tiện đường bắt luôn Lâm Xuyên, đem lọ tương chơi High Tech của hắn cùng nhau trói lại rồi ném ở cửa phủ tướng quân.

Hiện tại, trong đại sảnh, nhất định là rất náo nhiệt rồi!

Bọn họ vừa đến chủ viện, liền nhìn thấy bên ngoài đại sảnh chật kín nha hoàn cùng gia đinh đến xem náo nhiệt, Tứ Kỳ cùng Hạ Cẩn chen vào phía trước nhìn vào trong.

Trong đại sảnh, Lâm ma ma, đại nha hoàn Bích Đào, Lâm Xuyên và Lâm Hà Thủ xếp hàng quỳ xuống, lão phu nhân và Lận Tử Nghệ lần lượt ngồi trên ghế thái sư, ở giữa bàn có một lọ tương trông rất bình thường: Nước sốt High Tech.

Bởi vì cách nhau quá xa nên Hạ Cẩn và những người khác không nghe rõ đang nói gì, nhưng lão thái quân có vẻ rất tức giận, sắc mặt Lận Tử Nghệ âm trầm, sau đó đập bàn đứng dậy, quát một tiếng.

Mộ Cổ mang theo binh lính đi vào đem mấy người áp giải ra, dọc đường đi, Lâm Xương cùng Lâm ma ma hét lên cầu tha mạng, bộ dáng muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.

“Tướng quân xử lý bọn họ như thế nào vậy?” Tứ Kỳ hỏi tiểu thái giám đang đứng bên cạnh.

"Bọn họ định gϊếŧ lão thái quân, tướng quân tức giận muốn đưa bọn họ đến Đại Lý Tự, cho dù không chết cũng có thể phải lưu đày!" Tiểu thái giám nói.

“Cũng không biết là vị đại hiệp nào làm chuyện tốt, đem chứng cứ cùng người đều đưa tới, thật là mãn nguyện. Nghĩ kỹ lại thì thật là đáng sợ. Nếu không bị phát hiện, chẳng phải lão phu nhân sẽ gặp tai họa sao?” Một vị ma ma khác nói.

"Thật ra ta đã nhận thấy Lâm ma ma có gì đó không thích hợp . Hóa ra bà ta thực sự không phải là người tốt!" Nha hoàn phân tích.

Khán giả nghị luận rất sôi nổi, Hạ Cẩn cảm thấy sảng khoái, hóa ra làm chuyện tốt cũng khá vui vẻ.



Nàng đi về hướng rời khỏi phủ tướng quân, định ra ngoài thanh toán số bạc mua nhà còn lại.

Vừa tới cửa liền đυ.ng phải Lận Tử Nghệ, Hạ Cẩn phản ứng rất nhanh, lùi lại một bước.

Lận Tử Nghệ liếc nhìn Hạ Cẩn rồi quay đi, tiếp tục nói chuyện với Mộ Cổ: “Ngày hôm qua ngọn lửa đã thiêu rụi bảy cửa hàng liên tiếp. Nhất định phải tra ra kẻ phóng hỏa!”

Hạ Cẩn đầu đầy hắc tuyến, toi rồi toi rồi……

Buổi chiều, Hạ Cẩn thanh toán xong số tiền mua nhà còn lại, việc tiếp theo cần làm chỉ là mang giấy mua nhà và giấy chứng nhận nhà ở vừa lấy được đến Nhân sự cục để đăng ký.

“Sư phụ, lên xe đi!” Tần Hạo Âu thò đầu ra khỏi xe.

Nhìn thấy Tần Hạo Âu gọi Hạ Cẩn là sư phụ, Tứ Kỳ trợn tròn mắt.

Có nghe nhầm không vậy? Tần đầu bếp của Đức Thắng Lâu lại gọi Hạ Cẩn là sư phụ!

Không lâu sau, đến Nhân sự cục, một người đàn ông có ria mép đi lên tiếp đón.

“Tần đầu bếp đến Nhân sự cục của ta đây có chuyện gì a?” Hứa đại nhân hỏi.

“Chúng ta tới là để trừ nô tịch.” Tần Hạo Âu nhìn về phía Hạ Cẩn.

Hứa đại nhân cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Cẩn, hôm nay Hạ Cẩn vẫn chưa nữ giả nam trang, nàng mặc tố y, không trang điểm, nhưng dù vậy, nàng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không khỏi nhìn nhiều lần.

Hứa đại nhân sửng sốt một lúc mới tỉnh táo lại hỏi: “Cô nương có mang khế ước bán thân đến không?”

“Khế ước bán thân? Còn cần thứ này sao?” Hạ Cẩn nghi hoặc.

"Tần đầu bếp người là danh môn thế gia thiếu gia. Người cũng biết, nô tịch là những người đã phạm tội hoặc có người thân, họ hàng có tội. Vì vậy, ta cũng không có quyền thay đổi thân phận một cách không minh bạch như vậy. Mời người trở về tìm khế ước bán , sau đó lại đến đây!”

“Chúng ta quên mang theo, Hứa đại nhân châm chước một chút đi!” Tần Hạo Âu đem một xấp ngân phiếu nhét vào trong lòng ngực hắn.

Hứa đại nhân vội vàng đáp lại: “Chuyện khác thì dễ nói, nhưng riêng chuyện này thì ta không châm chước được, hơn nữa ta cũng không có cái quyền kia!”

“Ngươi lại ngẫm lại xem còn biện pháp nào không, muốn bao nhiêu bạc ta đều có thể cho ngươi!” Tần Hạo Âu nói.

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề quy định từ trên xuống!” Hứa đại nhân vẻ mặt khó xử.

Tần Hạo Âu còn muốn nói cái gì, Hạ Cẩn giữ chặt hắn tay, “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng!”

“Đi thôi!”



Hạ Cẩn đi ra ngoài, Tần Hạo Âu đuổi tới cửa, vẻ mặt hổ thẹn.

“Vốn còn muốn giúp sư phụ……”

“Là ta không hỏi rõ ràng, xem ra vẫn là đến chỗ vị kim chủ kia nghĩ cách……” Hạ Cẩn lẩm bẩm.

"Nếu không được thì bỏ trốn! Sau đó ta đi nơi khác lấy chứng nhận giả cho người." Tần Hạo Âu đề nghị, hắn không đành lòng để sư phụ của mình chịu ủy khuất.

"Ngươi muốn bị truy nã à? cũng không cần Đức Thắng Lâu nữa à? Hạ Cẩn trừng mắt liếc nhìn hắn.

Tần Hạo Âu hốc mắt ửng đó, "Nhưng ta không muốn sư phụ bị ủy khuất. Sư phụ làm sao có thể ngoại thất của người ta được chứ? Nếu không được, ta liền cưới sư phụ!"

Hắn vừa dứt lời thì liền bị gõ vào sau gáy.

“Nói nhảm cái gì đấy, ta là sư phụ của ngươi!”

"Sao vậy sư phụ? Dương Quá còn cưới Tiểu Long Nữ được! Hơn nữa, bây giờ ta cũng không còn là trẻ con đâu..." Tần Hạo Âu lẩm bẩm, không dám lớn tiếng vì sợ bị gõ vào gáy.

“Chuyện về nô tịch, ta tìm cơ hội cùng tướng quân nói chuyện! Chuyện này ngươi cũng đừng quản nữa!”

Ba ngày sau……

Hạ Cẩn ngồi ở bên ao sen, trong tay cầm một đĩa thức ăn cho cá, thỉnh thoảng rắc một nắm, dẫn dụ lũ cá koi xung quanh tới ăn.

Mặt nước gợn sóng, cá đỏ và cá vàng tụ tập thành từng mảng.

Lận Tử Nghệ từ chính viện đi ra, đi ngang qua hoa viên tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn sườn mặt của nữ tử, hắn ngây người.

Đã nhiều ngày, hắn luôn không khỏi nghĩ tới cuộc thi nấu ăn của Hạ Cẩn ở Đức Thắng Lâu, đôi mắt được ánh lửa chiếu rọi, cánh tay áo xắn cao, ngón tay ướt đẫm khi xử lý nguyên liệu... cười với đôi lông mày cong cong...

Hẳn là chỉ là muốn ăn món ăn nàng nấu, nhất định là như vậy!

“Nghe bọn hắn nói, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở tìm ta?”

Nghe được thanh âm này, Hạ Cẩn quay đầu lại, khi nhìn thấy Lận Tử Nghệ mà nàng đã tìm kiếm ba ngày nay xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Tướng quân, người đã trở lại!”

Lận Tử Nghệ đối với biến hóa trong ánh mắt nàng cực kỳ vừa lòng, khóe miệng hắn mỉm cười, nghĩ thầm: Đây là nhớ ta sao?

Hắn đi qua, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

“Ta muốn giải trừ nô tịch!” Hạ Cẩn đi thẳng vào vấn đề nói!