Chương 38: Tướng Quân Muốn Nâng Nàng Thành Chính Thất?

“Chuyện nàng muốn nói chính là chuyện này?” Ngữ khí Lận Tử Nghệ nhàn nhạt, thoạt nhìn cũng không có gì xa lạ.

Hạ Cẩn chớp chớp mắt, “Tướng quân, người không tức giận sao?”

Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Hạ Cẩn, Lận Tử Nghệ cười khẽ, “Ở trước mặt ta, nàng không cần câu nệ như vậy, chỉ cần……”

Nhớ lại dáng vẻ của nàng khi nói chuyện với những người khác ở Đức Thắng Lâu, Lận Tử Nghệ nói: "Hãy cứ như bình thường thôi."

Hắn từ trong lòng lấy ra một tấm mộc bài cùng một chiếc chìa khóa đưa cho Hạ Cẩn.

“Đây là mộc bài chứng minh thân phận của nàng, tìm thời gian để chuyển đến đó."

Hạ Cẩn đưa tay ra, Lận Tử Nghệ đặt vật đó vào lòng bàn tay Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay và tấm dân tịch mộc bài có khắc hai chữ Hạ Cẩn, hóa ra Lận Tử Nghệ đã sớm giúp mình xử lý chuyện này!

Hạ Cẩn hưng phấn đến không khống chế được bản tính, liền lao tới ôm lấy cổ hắn, ở trên mặt hắn “chụt” một cái.

“Cảm ơn Tướng quân!”

Lận Tử Nghệ trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, dưới ánh mặt trời hai tai đỏ bừng, nhưng Hạ Cẩn vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ mà lệnh bài thân phận mang đến cho mình nên không hề nhìn thấy.

"Nàng lúc nào có thể dọn đi." Lận Tử Nghệ nói xong, xoay người rời đi.

Chỉ khi đôi tai nóng bừng hồi phục một chút, hắn mới đưa tay lên chạm vào má mình, khóe miệng bất giác nhếch lên.

“Tử Nghệ ca?” Một khuôn mặt phóng to tiến lại gần.

Lận Tử Nghệ nhanh chóng đông cứng nụ cười trên mặt, ho nhẹ một tiếng, giữ vẻ mặt nghiêm túc. "Ngươi làm gì ở đây!" Hắn tức giận nói.

"Tử Nghệ ca, sao tai huynh lại đỏ thế? Cũng không phải mùa đông, không phải bị nứt da đó chứ!" Kỵ Thiên Khiếu chạm vào.

Lận Tử Nghệ tránh né, nhanh chóng bước ra ngoài.

Nhìn thấy hắn rời đi, Kỵ Thiên Khiếu vội vàng đuổi theo.

"Tử Nghệ ca, nghĩ cách giúp đệ đi. Đệ đã tìm hắn mấy ngày nay nhưng vẫn không tìm thấy hắn, đệ vẫn muốn làm bằng hữu với hắn!"

Kể từ khi trận đấu ngày hôm đó kết thúc, Hạ Chính vẫn chưa xuất hiện, Kỵ Thiên Khiếu vẫn muốn cùng hắn nói chuyện vui vẻ.

"Tới Nhân sự cục kiểm tra." Lận Tử Nghệ vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Đệ đã đi kiểm tra rồi thì nói là không tra được! Có lẽ hắn không đến từ kinh thành. Ai, huynh nói đệ thật vất vả tìm được một bằng hữu, sao giờ lại không gặp được nữa? Đệ còn muốn nếm thử trù nghệ của hắn mà!”

Nhìn hắn thi đấu, vẻ mặt ban giám khảo cường điệu đến mức Kỵ Thiên Khiếu cũng muốn thử một lần!

Nhớ tới lúc từ chối hắn lúc hắn muốn nhận mình làm đệ đệ, bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn thật sự là quá ngu xuẩn!

Bây giờ Hạ Chính đã trở thành người nổi tiếng, mọi người đều muốn nhìn thấy hắn, mỗi ngày đều có một nhóm người mộ danh mà đến Đức Thắng Lâu.



Hắn muốn gặp đều cũng không gặp được!

Thấy tâm tình hắn không tốt, Lận Tử Nghệ vỗ vỗ vai an ủi: "Đệ nói người này lai lịch thế nào? Nhiều ngày như vậy không thấy hắn đâu?"

“Chuyện này về sau rồi nói, Tử Nghệ ca, huynh có tra được gì trong ba ngày qua không?"

“Tất cả bằng chứng đều chỉ ra Khúc thừa tướng, chỉ thiếu bằng chứng then chốt!” Lận Tử Nghệ vừa đi vừa nói.

“Nói như vậy, vẫn là xuống tay từ chỗ Tống đại nhân đó! Mộ ca nói đã nghĩ được biện pháp, Tử Nghệ ca tính toán phái người trà trộn vào phải không?” Kỵ Thiên Khiếu hỏi.

Lận Tử Nghệ cau mày nói: "Chuyện này sau lại nói!"

Lận Tử Nghệ lên ngựa, cầm roi phóng đi, Kỵ Thiên Khiếu đưa tay ra: “Đệ còn chưa nói xong mà…”

“Tướng quân không muốn để cho Hạ cô nương mạo hiểm, thậm chí cũng không đề cập tới, đoán chừng là sẽ không dùng biện pháp này, đệ cũng đừng đuổi theo hỏi nữa.” Mộ Cổ vỗ vỗ bả vai Kỵ Thiên Khiếu.

“Đi thôi!”

Thấy Mộ Cổ cưỡi ngựa đi rồi, Kỵ Thiên Khiếu vội vàng đuổi theo, “Mộ ca, huynh nói Hạ cô nương là ai a? Sao mà nói chuyện đều chỉ nói một nửa vậy!”

“Hạ cô nương mà đệ cũng không biết?” Mộ Cổ kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Kỵ Thiên Khiếu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bừng tỉnh: “Là ngoại thất kia!”

Mộ Cổ ha ha cười, “Rất nhanh liền không phải rồi!”

“Rất nhanh sẽ không phải?” Kỵ Thiên Khiếu gãi gãi đầu, đuổi theo suy nghĩ muốn hỏi cho rõ ràng.

"Chờ đệ với!"

Tại Trường Lạc viện, Hạ Cẩn đang nằm trên bàn, trên đó có hai chiếc chìa khóa và một mộc bài tùy thân.

Nàng thực sự không ngờ rằng Lận Tử Nghệ lại lén thay đổi thân phận nô tịch cho nàng, thậm chí còn chu đáo mua nhà cho nàng!

“Tướng quân đối với chủ nhân thật tốt!” Tứ Kỳ thở dài.

"Không phải sao? Bao ăn bao ở. Bạc hàng tháng được cấp đúng hạn. Ta không đề nghị nhưng người ta vẫn sửa lại thân phận nô tịch cho ta. Bây giờ người ta còn mua một viện riêng cho ta ở! Đãi ngộ này so với đi ra ngoài làm còn muốn tốt hơn."

Hạ Cẩn thừa nhận, trong nhất thời nàng chỉ muốn làm cá muối!

Chủ yếu là vị kim chủ này tưởng chừng như tàn nhẫn nhưng thỉnh thoảng lại ôn nhu đến vậy, thực sự rất động tâm a!!

“Bằng không, chủ nhân liền nghĩ cách công lược ngài ấy đi, trở thành tướng quân phu nhân?” Tứ Kỳ hai mắt tỏa sáng.

Đi theo Hạ Cẩn đã lâu, cách nói chuyện của Tứ Kỳ có phần giống với Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn cất đồ đạc rồi ném vào túi vải mang theo bên mình.

"Chuyện này để sau hãy nói... Trước tiên chúng ta đến Đức Thắng Lâu đã. Tiểu đậu đinh nhắn cho ta mấy lần rồi, bảo ta đến xem thử. Hình như đã xảy ra chuyện gì đó."

Hai người thay xiêm y nam tử, trèo tường rời khỏi phủ tướng quân, khi đến Đức Thắng Lâu thì đã là buổi chiều.



Bây giờ lối vào Đức Thắng Lâu đã đông đúc người, nếu nhìn kỹ có thể thấy vẻ mặt của mỗi người này đều vặn vẹo, đau đớn, có người nằm trên mặt đất, sùi bọt mép.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Cẩn và Tứ Kỳ nhìn nhau rồi đi vào bằng cửa sau.

Thấy Hạ Cẩn tới, Tần Hạo Âu vội vàng đi tới chào hỏi.

"Sư phụ, người cuối cùng cũng tới rồi!"

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tấn hỏi.

"Ba ngày trước, Cẩm Thời Lâu bị thiêu rụi, Lâm Xuyên bị đưa đến Đại Lý Tự để thẩm vấn. Những thực khách quen đến Cẩm Thời Lâu để ăn nay bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, đau nhức xương khớp, v.v. chỉ muốn ăn món ăn Lâm Xuyên nấu thôi!”

“Cho nên bọn họ đều tới đây?” Hạ Cẩn nhìn cửa ra vào cùng cửa sổ đều đóng kín.

"Lúc đầu chỉ gọi đồ ăn, nhưng đưa món ăn tới thì bọn họ đều nói không ngon nên bắt đầu gây rối và phá cửa tiệm. Ta thấy có gì đó không ổn nên đóng cửa lại!"

“Sư phụ, người mau giúp ta nghĩ biện pháp!”

“Ngươi đi chuẩn bị hoa tiêu, còn có gà tam hoàng, càng nhiều càng tốt!” Hạ Cẩn phân phó nói.

Tần Hạo Âu vội vàng phân phó người đi chuẩn bị, Hạ Cẩn tiến vào phòng bếp chiết xuất lấy tinh chất hạt tiêu, dạy cho Tần Hạo Âu cùng các đầu bếp khác cùng nhau làm “gà ngon đến chảy nước miếng không ngừng”.

Khi đã đủ phần thức ăn, Hạ Cẩn mới nói:

“Bây giờ ngươi đi mở cửa tiệm, phục vụ món ăn này!”

Không lâu sau, cửa mở, thực khách ùa vào dùng bữa.

Theo hướng dẫn của Hạ Cẩn, mọi người đều được tặng một miếng "gà ngon chảy nước miếng". Sau một thời gian, những thực khách nghiện nha phiến đã bình tĩnh lại.

Tần Hạo Âu thấy một màn như vậy, khâm phục không thôi! Không hổ là sư phụ!

Trong vòng một ngày, những người nghiện “món ăn” của Lâm Xuyên đều bình phục.

“Gà ngon đến chảy nước miếng không ngừng” đã lan truyền khắp kinh đô, danh tiếng của Hạ Chính ngày càng lớn.

Chỉ là, nàng không lộ mặt, trong lúc nhất thời tin tức về nàng lan truyền vô cùng kỳ diệu.

Có người nói rằng nàng thực ra không phải là đầu bếp mà là đại phu.

Có người còn nói nàng là đại công tử của đại gia tộc có bối cảnh hùng hậu nào đó.

Có người đến điều tra về hắn, cuối cùng phát hiện ra ở Vọng Khê trấn có một Thực Thần Đường, sôi nổi mộ danh mà đến.

Trương ma ma than thở cái chân què của bà gần như kiệt sức!

Ngẫm lại, có thể thu bạc thu đến mỏi tay, loại khổ này mệt cũng đáng!

Trương ma ma hiện tại càng thêm tin tưởng kiên định, đi theo Hạ Cẩn có thể đại phát tài!