Ngày hôm sau, tin tức về vụ xử tử Lý Đại Tài được đăng trên bảng bố báo của Vọng Khê trấn, trong lúc nhất thời, toàn bộ trấn Vọng Khê đều nghị luận việc này.
"Đã nghe nói chưa? Đêm qua Li Dacai đã bị xử quyết bí mật!"
“Không phải nói, muốn để Lý Đại Tài cung khai ra người sai sử sau lưng sao?”
“Nhìn trên tờ bố báo viết, trên đó nói Lý Đại Tài nói là chính mình tham tài, cho nên mới bị thu mua.”
“Thiệt hay giả, cứ cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy!”
"Này! Ai biết được, thông báo của tướng quân đã được phát đi, chuyện này gần như chắc chắn rồi!"
“Tân huyện lệnh lập tức tới nhậm chức, hy vọng không giống như Lý Đại Tài, bằng không lại không trải qua được ngày lành!”
Trong Thực Thần Đường, thực khách đang nói chuyện với nhau, đều đang nói về vụ hành quyết Lý Đại Tài đêm qua.
Hạ Cẩn ngồi ở trên quầy hàng chống trán, ánh mắt mệt mỏi, thỉnh thoảng lại ngáp dài.
Đêm qua nàng cũng đi xem náo nhiệt, cũng biết tiền căn hậu quả, cái gì mà bị xử quyết, rõ ràng chính là bị người gϊếŧ a.
Đếm từng ngày, đã gần đến lúc Lận Tử Nghệ phải trở về kinh, nàng luôn cảm thấy lần này Lận Tử Nghệ trở về sẽ làm chuyện lớn a.
Cân nhắc thì vẫn là không nên đi cùng hắn xem cái náo nhiệt này đi, cẩn thận ngẫm lại, vùng duyên hải tân thành cũng không tồi, ít nhất ở đó không có nhiều cơ hội phát triển, nói không chừng còn có thể gặp một người nước ngoài, ngồi thuyền đi phương tây đi xem ngoại quốc ở thế giới này.
Sau này, nếu hắn có đến Thực Thần Đường, vẫn nên nói chuyện với hắn về chuyện này.
"Chủ tử, nếu người buồn ngủ thì lên lầu nghỉ ngơi đi, ở đây có ta trông chừng được rồi." Tứ Kỳ cẩn thận phát hiện sắc mặt Hạ Cẩn không tốt.
Hạ Cẩn ngáp một cái, đêm qua đi xem náo nhiệt xong sau khi trở về liền mất ngủ, đích thực là nên đi ngủ bù.
Lầu hai có hai gian sương phòng, ngày thường Hạ Cẩn ngủ trưa hoặc là thời điểm cần nghỉ ngơi, có đôi khi không về Liễu Cư sẽ qua đêm ở đây.
Hạ Cẩn lên lầu nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ, khi nàng mở mắt lần nữa, bầu trời đã tối sầm.
Xoa xoa đôi mắt và nghĩ thầm chính mình cũng đã ngủ thật lâu.
Đi tới cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài tối om, ngoài đường không có ai, đi sang phòng bên cạnh thì thấy Trương ma ma và Tứ Kỳ đã ngủ.
Ban ngày nàng ngủ quá nhiều, ban đêm không ngủ được, Hạ Cẩn đi xuống lầu, trong phòng bếp, Mục Bạch Hạo chu đáo hâm nóng thức ăn, bên trong che một tấm màn tre, vẫn còn ấm áp.
Cơm sườn heo kho tàu trên chiếc đĩa trắng tròn, bên cạnh còn có bát canh trứng thả, hành lá cắt nhỏ và một ít dầu, nhìn rất ngon miệng.
Hạ Cẩn không khỏi thở dài, đã lâu lắm rồi nàng mới được ăn khuya, thực sự rất nhớ những ngày nửa đêm đi ra ngoài ăn thịt nướng BBQ ở quán ăn.
Hạ Cẩn không khỏi thầm quyết định trong tương lai sẽ xây dựng chợ đêm! Treo đèn l*иg từ đầu phố đến cuối phố, trang trí đỏ đỏ xanh xanh.
Mời thêm một vài người biểu diễn xiếc thú, tìm một gánh hát và dựng nhiều quầy hàng khác nhau, chẳng hạn như tiệc nướng, xiên, thạch đá, kem, còn có cả vòng, đấu súng, v.v.
Lại dựng một cái công viên giải trí cũng không tồi ~
Hạ Cẩn trong miệng nhấm nuốt đồ ăn, trong lòng đã bắt đầu một kế hoạch lớn~
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người nói chuyện, Hạ Cẩn nghị hoặc quay đầu lại.
Lúc này còn có người tới ăn cơm?
“Đến rồi!” Giọng nói này nghe quen quen, hình như là tam thẩm của Tứ Kỳ?
Lén lút vào cửa tiệm của ta làm cái gì?
Hạ Cẩn thổi tắt nến, lên lầu hai mở ra cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Vị hiệp sĩ này, nơi này chính là Thực Thần Đường!” tam thẩm dẫn một người nam nhân mặc đồ đen, đội đấu lạp lén lút đứng trước cửa Thực Thần Đường.
Tứ quỷ bài bạc một tay cầm củi, tay kia cầm vò rượu.
“Bọn ta đã đồng ý dẫn ngươi đốt lửa, ngươi phải đưa cho chúng ta một trăm lạng bạc, nói phải giữ lời.” Tứ quỷ bài bạc cười nịnh nọt nói.
“Chỉ cần người chết, lợi ích tất nhiên sẽ đến với ngươi!” Nam nhân mặc áo choàng đen nói.
“Hiệp sĩ yên tâm, bọn ta hôm nay ở chỗ này nhìn chằm chằm cả ngày, có thể xác định Hạ Cẩn ở chỗ này, không đi ra ngoài!” Tam thẩm xoa xoa tay.
Khoảng thời gian trước, thắng được tiền trong sòng bạc đều bị chủ nợ cướp đoạt, họ vừa vui mừng vừa buồn bã, khiến bọn họ khóc ròng nhiều đêm liền.
Sau khi biết bọn họ có bạc, các chủ nợ khác cũng đã vây quanh ngôi nhà đang ở, giờ ban ngày bọn họ không dám ra ngoài.
Thừa dịp bóng đêm trộm chuồn ra, tính ra khỏi thành trốn, trên đường lại gặp được một nam tử từ bên ngoài tới hỏi đường, lại nghe vậy mà bọn họ muốn tới Thực Thần Đường, vốn không tính chỉ đường.
Bọn họ hận Hạ Cẩn đến ngứa răng, cảm thấy chính là bởi vì nàng xúi giục Tứ Kỳ, cho nên bọn họ mới không có bạc, ngẫu nhiên sau khi nghe được bọn họ muốn đi gϊếŧ Hạ Cẩn, hai người quyết định hỗ trợ, nam tử áo đen đưa ra đưa bạc để bọn họ làm việc.
Tứ quỷ bài bạc cùng tam thẩm cảm thấy không những trút giận mà còn kiếm được một ít bạc nên đã đồng ý mà không hề suy nghĩ!
Tam thẩm nháy mắt với Tứ quỷ bài bạc, hắn vẫn có chút sợ hãi, mặc dù đã làm rất nhiều việc thất đức, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gϊếŧ người phóng hỏa.
“Mau, đừng chậm trễ thời gian!” Tam thẩm thúc giục nói.
Tứ quỷ bài bạc nghiến răng nghiến lợi, đặt củi xuống rồi đổ rượu lên, nam tử mặc áo choàng đen tiến tới đống củi, muốn đem lửa ném xuống.
“Hi”, Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Nam tử mặc áo choàng đen quay lại và thấy một nữ nhân đeo mặt nạ đứng đằng sau họ.
“Phóng hỏa nhà người khác là thất đức lắm a!” Hạ Cẩn chống tay lên hông, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Ngươi là ai?” Nam tử mặc áo choàng đen thận trọng rút kiếm ra.
“Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi~” Hạ Cẩn cười như không cười.
“Muốn chết!”
Nam nhân mặc áo choàng đen vung kiếm ra, Hạ Cẩn né sang một bên và giật lấy ngọn đuốc từ trong tay hắn.
“Muốn phóng hỏa, cũng không phải phóng hỏa như ngươi, để ta dạy ngươi đi! Rốt cuộc ta cũng là dân phóng hỏa chuyên nghiệp ~” chỉ thấy Hạ Cẩn nhẹ nhàng thổi, ngọn đuốc trong tay nàng như sống dậy, hóa thành một con rắn độc lao về phía hắn ta.
Chẳng mấy chốc, nam tử mặc áo choàng đen đã bị rắn lửa quấn quanh người lăn lộn khắp mặt đất!
Tứ quỷ bài bạc cùng tam thẩm bị một màn này làm sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng chưa phục hồi lại vội vàng chạy trốn.
“Nếu không muốn bị lửa đốt thì dừng lại cho ta!” Hạ Cẩn nhẹ nhàng nói.
Hai người dừng bước, không dám cử động chút nào.
“Là ai bảo ngươi tới phóng hỏa?” Hạ Cẩn hỏi.
Hai người bọn họ chỉ vào nam tử mặc áo choàng đen đang lăn lộn trên mặt đất.
Hạ Cẩn đi tới, tắt lửa, giẫm lên ngực hắn, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn.
"Nói, ai bảo ngươi gϊếŧ ta? Nếu không nói, ta liền nướng ngươi!"
Nam tử áo choàng đen run rẩy, làm sao còn dám kiêu ngạo!
“Là, là, là Khúc công tử ở kinh thành phái ta tới đây! Ta chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi! Cầu nữ hiệp buông tha ta!”
“Khúc công tử là ai?” Hạ Cẩn hỏi.
“Là trưởng tử Khúc thừa tướng, Khúc Nhẫm Kiệt!”
Khúc Nhẫm Kiệt? Hạ Cẩn cảm thấy cái tên này đã nghe qua ở đâu rồi, đột nhiên trong đầu một trận đau đớn, một hồi ký ức nhanh chóng từ trong đầu hiện lên.
Hạ Cẩn đỡ trán!
Nguyên chủ biết hắn!