Chương 19: Tướng Quân Càng Ngày Càng Quan Tâm Cô Nương!

Lận Tử Nghệ đang ngồi ở cửa sổ phòng ăn, Trương ma ma pha một bình trà hoa nhài, nhưng hắn lại không uống, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày.

Trương ma ma đứng một bên, thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang, thầm nghĩ: Sao cô nương còn chưa xuống?

Đang nghĩ nghĩ, liền thấy Hạ Cẩn từ cửa thang lầu đi ra.

“Cô nương đến rồi!” Trương ma ma đi qua đón.

Hạ Cẩn mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên cổ tay áo và viền váy có thêu vài đóa hoa mai màu vàng, mái tóc lụa xanh mềm mại được cố định bằng bộ diêu, bên trên bộ diêu chạm khắc một bông hoa nhài trắng tinh khiết, điểm xuyết làm làn da như bạch ngọc, đôi mắt trong veo.

Hạ Cẩn hành lễ, hàng mi hơi rũ xuống như cánh bướm nhẹ nhàng che phủ mí mắt, yên tĩnh và trong trẻo.

“Tướng quân có muốn ăn chút gì không, để Cẩn Nhi đi làm cho người.”

“Tùy tiện làm chút gì đi.” Lận Tử Nghệ chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, mặc dù nàng rất đẹp nhưng đối với hắn cũng chỉ là một “túi da” đẹp mà thôi.

Hạ Cẩn xoay người sang chỗ khác, nghe thấy phía sau thở ra nặng nề, Hạ Cẩn áy náy rụt vai, vẫn còn đau, không thể nào, rõ ràng nàng đã khống chế lực đạo rồi mà?

Vào phòng bếp, Hạ Cẩn nhìn xem trong bếp nguyên liệu, hôm nay không có ý định mở cửa buôn bán nên không mua bất kỳ nguyên liệu nào, chỉ là một số nguyên liệu thông dụng, dễ bảo quản, thịt còn tươi. Mỗi ngày đều có thịt từ chuồng gà sau bếp, gϊếŧ gà vịt bây giờ quá lâu, đến tiệm thịt lợn mua thịt cũng đã muộn.

Hạ Cẩn nhìn đậu phụ khô mà tức phụ Vương lão hán gửi hôm qua cùng ray cần trồng tại nhà, mắt sáng lên, quyết định làm cơm chiên rau cần đậu phụ cùng thịt ba chỉ khô!

Lần lượt rau cần, nấm, cà rốt và thịt khô thái hạt lựu. Sau đó chuẩn bị cơm thừa từ tối qua. Đun nóng dầu trong chảo rồi xào các nguyên liệu trước, sau đó cho cơm vào. Không cần gia vị. Chỉ cần thêm một chút muối và xào các nguyên liệu trên lửa nhỏ, thơm vừa đủ.

Cuối cùng rắc chút hành lá xắt nhỏ là xong tô cơm chiên vô cùng thơm ngon rồi!

Hạ Cẩn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thơm quá!

Đừng nhìn đây chỉ là một bát cơm rang thông thường nhưng từng hạt cơm trong đó đều được rang bằng Tam vị chân hỏa, nhiệt độ không quá cao cũng không quá thấp, vừa đủ để khiến các hạt cơm trở nên tách biệt, cũng đem tinh hoa của từng nguyên liệu hòa quyện vào cơm.

Cách làm này, sư phụ nàng năm đó rất ngạc nhiên, nói nàng là dùng phương pháp luyện đan để nấu cơm.

Còn khuyên bảo làm nàng đi làm dị năng luyện đan sư, so với làm đầu bếp còn có tiền đồ hơn nhiều!

Hạ Cẩn cười cười, luyện đan không thú vị bằng làm đầu bếp, cảm giác thành tựu khi các hương vị hòa quyện với nhau tạo nên vị ngon tuyệt đỉnh quả thực là tuyệt vời!

Kỳ thật sư phụ của Hạ Cẩn chính là một luyện đan sư, dù sao cũng là hỏa hệ dị năng, các lão già phía sau hệ thống Hoa Hạ sao có thể buông tha nàng được.



Trước lời mời gia nhập giới luyện đan, Hạ Cẩn đưa ra một yêu cầu, để nàng hoàn thành danh sách Trù Thần một trăm lần trước sau lại báo với giới luyện đan sau.

Không nghĩ tới, lại ngoài ý muốn xuyên tới nơi này!

Hạ Cẩn mang bát cơm rang ra khỏi bếp, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lận Tử Nghệ.

“Cơm chiên này tên là “cơm chiên cực hạn mỹ vị”, tướng quân từ từ dùng!”

Lận Tử Nghệ vừa đi tới vừa ngồi xuống, nhưng khi hắn hạ mắt xuống, nhìn thấy bát cơm chiên hấp dẫn trước mặt, vị giác và khứu giác của hắn dường như bị ấn nút mở, trong đầu quanh quẩn một thanh âm.

“Ăn một miếng, mau ăn một miếng……”

Hầu kết không tự giác lăn lăn, tuy rằng đã không phải lần đầu tiên ăn đồ ăn Hạ Cẩn làm, nhưng mỗi lần lại mang đến một chấn động khác nhau!

Rõ ràng đó chỉ là một bát cơm rang nhìn không có gì đặc biệt, chiếc đĩa dùng là đĩa đất nung bình thường, thìa làm bằng gỗ, cơm không phải là loại gạo thơm Giang Nam mà chỉ là loại gạo lức địa phương thông thường.

Nhưng nó dường như ẩn chứa ma lực vô tận, khiến hắn không thể rời mắt!

Hắn múc một thìa cho vào miệng, khoảnh khắc dùng răng nghiền nát cơm, vị thơm ngon của nấm, mùi thơm của rau xanh, vị ngọt của cà rốt cùng mùi thơm mặn của thịt khô xông vào miệng, hương thơm tràn ngập xoang mũi, xông thẳng lên trán.

Sau đó, hết ngụm này đến ngụm khác, hoàn toàn dừng không dừng lại được! Cho đến khi ăn hết hạt gạo cuối cùng, Lận Tử Nghệ còn chưa đã thèm.

Bưng trà hoa nhài lên, nhấp một ngụm, thở ra một hơi nóng, phảng phất như những tức giận tích tụ trong tâm đều được giải tỏa.

Nhìn Hạ Cẩn đứng một bên, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Hôm nay cơm thực ngon.”

Hạ Cẩn nhún vai, hai má ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ: Đây chính là món ăn đoạt giải nhất trong lần vinh danh Trù Thần năm đó, mà chỉ nói là ngon miệng.

Người bình thường ta không làm cho, lần này, vì vừa mới đá nơi đó của ngươi nên muốn bồi thường thôi……

"Ngươi..." Lận Tử Nghệ mở miệng, lời nói đến bên miệng ngừng lại, cảm thấy mình không còn gì để nói, hắn lại đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Hắn đi được vài bước thì dừng lại, nhìn Hạ Cẩn rồi nói: "Đêm nay, trong trấn có thể sẽ xảy ra hỗn loạn, lát nữa sẽ cử người hộ tống nàng đến Liễu Cư."

Nhìn thấy hắn đã đi xa, Hạ Cẩn dựa vào cửa, thở dài nhẹ nhõm.

“Tướng quân càng ngày càng quan tâm cô nương!” Trương ma ma vẻ mặt tươi cười.



Hạ Cẩn một đầu hắc tuyến, cầu mong đừng tới nữa a, để cho ta an tâm buôn bán đi!! Mỗi lần hắn tới đều phải giả làm tiểu thư, mệt lắm!

Sau khi rời đi không lâu, Mộ Cổ phái xe ngựa đưa bọn họ trở về Liễu Cư.

Đêm càng lúc càng tối, toàn bộ Vọng Khê trấn chìm trong im lặng, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà đã tắt, đường phố vắng tanh, nhưng tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch kêu và tiếng của chim da oanh, khiến đêm nay trở nên đặc biệt quỷ dị.

Cửa chợ, Lý Đại Tài, người bị nhốt trong xe tù và bỏ đi một ngày với trứng thối và lá rau thối, buồn ngủ đến mức ngủ quên.

Khánh sư gia cũng tiến vào mộng đẹp, nhưng giấc mộng này có lẽ là ác mộng, hắn thỉnh thoảng co giật, rung chuyển xe tù, phát ra âm thanh cọt kẹt.

Một bóng đen lặng lẽ nằm bên tường, chậm rãi tiến đến gần xe tù, ánh trăng chiếu xuống lưỡi lê trong tay hắn, tỏa ra ánh sáng trắng bạc.

Đôi chân của hắn nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, khi đến trước xe tù, Lý Đại Tài cùng Khánh sư gia vẫn đang ngủ say.

“Ngu xuẩn, giữ lại các ngươi, chỉ biết làm hỏng đại kế của chủ tử!”

Nam nhân thì thầm, sau đó giơ lưỡi lê lên chĩa vào cổ Lý Đại Tài, đúng lúc này, một ám khí bắn ra, xuyên qua cổ tay hắn, lưỡi lê trong tay rơi xuống đất.

Trong khoảnh khắc, bốn phía ánh lửa sáng rực, một đám binh lính bao vây xung quanh!

"Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi! Ngươi để chúng tôi chờ đợi mệt chết đi được! Mộ Cổ nói với một nụ cười chế nhạo.

Hắc y nhân nhìn về phía bốn phía, thấy chính mình trốn không thoát, mò mẫm trong lòng một lúc, tìm được một quả cầu sắt, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Lận Tử Nghệ, ngày ngươi chết không còn xa nữa đâu!”

Dứt lời, hắn đem quả cầu sắt dùng sức nện xuống đất, quả cầu sắt nổ tung, sương mù đen tràn ngập trong không khí.

“Có độc, mau tản ra!” Lận Tử Nghệ hét lớn một tiếng.

Binh lính bỏ chạy tứ phía, khi sương mù tan đi, Lý Đại Tài và Khánh sư gia trong xe tù đã không còn thở nữa, người mặc đồ đen vừa rồi cũng bị đầu độc chết!

“Để ngỗ tác mang về nghiệm minh thân phận, còn có loại độc, mặt khác…… Đối với bên ngoài tuyên bố, bản tướng quân đã tìm được người thông đồng với địch, cũng đang xử trí!”

Mộ Cổ nghi hoặc, “Chủ tử, người chẳng lẽ không định tiếp tục tra sao?”

"Đương nhiên là phải điều tra, nhưng nếu hành động hấp tấp sẽ chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi! Muốn bắt con cá lớn đằng sau, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn!"

Trong mắt Lận Tử Nghệ tràn ngập sát ý, những huynh đệ cùng hắn trải qua sinh tử không thể uổng mạng được!