Chương 1.2: Người cha 13 tuổi

Chu Bội cười sờ vào mũi: "Tiểu dâʍ đãиɠ, con lại suy nghĩ xấu xa gì vậy vậy? Có phải lại nhớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha con!"

Chu Thái Vi bị nói như vậy cũng không hề thấy xấu hổ, cô dùng bàn tay nhỏ bé chạm vào bộ ngực vẫn còn gầy gò của ông, rồi bày ra một bộ mặt ghét bỏ: "Cha là người duy nhất! Thay đổi thì có gì không tốt! Người nhất định phải biến thành một đứa trẻ mười ba tuổi, cha mới là kẻ biên thái !"

Chu Bội cười vui vẻ, đối mặt với nữ nhi có khuôn mặt thanh tú như trẻ con, nắm lấy bàn tay đang gặp khó khăn của cô, lập tức che lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình: “Thứ này không phải mười ba tuổi là đủ rồi.”

Chu Thái Vi lẩm bẩm, Chu Bội đi tới: "Đang lẩm bẩm cái gì, ưmm?"

Chu Thái Vi liên tục né tránh: "Không có gì! Con không muốn nữa!" Nói xong, cô rút lòng bàn tay ra, giấu hai chân vào đó, giấu mình trong chăn nhắm mắt lại, coi như đang cự tuyệt khách.

Chu Bội sao có thể để cô trốn thoát như vậy, ông vén áo choàng lên, kéo chăn bông của cô ra: "Không ngoan, ta mười ba tuổi, vậy cũng là cha của con."

Chu Thái Vi túm lấy chăn từ tay của ông , đá ông một cái: "Thật vô liêm sỉ! Làm sao một người cha có thể ngày ngày thao con gái ruột của mình được?"

Mắt cá chân của Chu Bội bị tóm lấy, Chu Bồi, diện mạo mười ba tuổi nhưng thể lực thì lại không phải, dễ dàng khống chế cô, không cho cô di chuyển.

"Hừ!" Chu Thái Vi quay người đi, không nói gì.

Chu Bồi bắt được đôi chân loạng choạng của cô, những ngón chân tròn trịa của cô co rúm lại một chỗ, thật đáng yêu mà chặt chẽ, ông há miệng nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.

“A…” Quả nhiên, Chu Thái Vi nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, duỗi thẳng eo, lỗ thịt nhỏ bên dưới đang muốn nổ tung thành nước.

Cô bị cha mình thao thật kỹ bằng côn ŧᏂịŧ to trướng của ông, nguyên nhân là do cô yếu, uống rất nhiều thuốc nhưng không khỏi, cứ đến lượt động vào cô thì cô lại ho ra máu, cô con gái Chu Bội không biết từ đâu đã tìm ra phương pháp này, còn nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người tu luyện có thể giúp ích cho sức khỏe phụ nữ, tay nghề càng sâu thì lợi ích càng lớn. Khiến cô nóng lòng đến mức uống ngay một cốc đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, để cho toàn bộ người hầu lui ra, từ từ lột sạch áo quần của mình, thân hình mảnh dẻ mảnh mai của con gái, hoa huyệt nhỏ nhắn mỏng manh cũng mong muốn được lấp đầy.

Quả thực có tác dụng, nhìn thấy cô con gái tái nhợt tỉnh lại, Chu Bội liền ôm cô khóc, từ đó trở thành thói quen, vì mạng sống của con gái, Chu Bội không mấy quan tâm. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, phương pháp này không còn có tác dụng nữa, Chu Bội lại đi hỏi khắp nơi, nhưng người ta nói rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rời khỏi cơ thể không có tác dụng bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ được tiêm nóng, hơn nữa còn có thể sử dụng. Tinh hoa tu luyện trong lúc giao hợp, truyền vào một chút. Chỉ là người phụ nữ được hưởng lợi từ việc này sẽ không bao giờ có thể sống thiếu người đàn ông đã đổ đầy tϊиɧ ŧяùиɠ cho cô ấy suốt đời, ông phải đổ đầy tϊиɧ ŧяùиɠ cho cô ấy suốt quãng đời còn lại thì cô ấy mới có thể sống bình yên.

Chu Bội chỉ cảm thấy con gái mình thật đáng thương, vì thân thể yếu đuối của cô, ông đã từ bỏ ý định tìm bạn đời cho cô, chỉ muốn cô cùng ông chung sống bình yên đến cuối đời. Ông suy nghĩ rất lâu, nhận ra rằng mạng sống của con người đang bị đe dọa, nhưng ông không quan tâm đến đạo đức con người, ông chỉ lấy danh nghĩa cha con lσạи ɭυâи, nhưng đổi lấy mạng sống của con gái mình. Lúc đó ông đã hạ quyết tâm, ông sẽ cho con gái mình uống tϊиɧ ŧяùиɠ suốt đời!

Chu Thái Vi vẫn đang rêи ɾỉ ở đây, rõ ràng ông trông giống như một thiếu niên mười ba tuổi, nhưng cô muốn gọi ông ấy là cha mình, lúc này cô ấy đang liếʍ chân từ dưới lên trên, dùng tay chạm vào rễ chân. Với một cái bóp nhẹ, ông tách đôi chân trẹo của cô ra, di chuyển các ngón tay lên, véo quần áo của cô để che thân cô và bắt đầu dùng ngón tay xoa bóp âʍ ѵậŧ của cô.

"Uuuu... Bố ơi ~ bố..." Chu Thái Vi cắn ngón tay khóc nức nở, cụp mắt xuống nhìn cha mình, trên mặt lộ ra vẻ khao khát, cắи ʍút̼ vào ngón tay nhẹ nhàng liếʍ.