Chương 1.1: Chu Thái Vi

Đêm khuya thanh tĩnh,chỉ có đèn trong Chu phủ sáng rực, đèn trong mỗi phòng lần lượt được bật lên, từ phòng của Đại phu nhân ở sân trong đến phòng của chủ nhân Chu phủ ở sân trước.

Sau khi nghe cấp dưới báo cáo, Chu Bội khoác thẳng lên người áo khoác cổ áo màu trắng, tùy ý bóp một phát, rồi ngay lập tức biến mất.

Nửa đêm Chu Thái Vi lại lên cơn yếu ớt, ôm bụng kêu thảm thiết, sớm có tỳ nữ đã bưng canh nóng hổi bưng đến trước mặt, nhưng lại bị cô vung tay đánh xuống đất, súp nóng hổi đều chảy hết ra ngoài. Cô tỳ nữ run rẩy hai tay lạnh ngắt lập tức quỳ xuống dưới đất, một câu cũng không dám mở miệng thuyết phục.

Ai mà không biết, ở thế giới ngày nay, bất kỳ thành viên nào trong tộc tu tiên trường sinh đều sẽ được hoàng đế ban cho một ít sủng ái, dù nhà Chu có thế nào thì đạo đức của Chu tiên sinh cũng đủ để thăng tiến , nhưng ông Chu vẫn dậm chân tại chỗ như vậy, tất cả là vì cô đứa con gái vô dụng của ông này, như vậy mới có thể bảo vệ cô bình an qua hằng trăm năm.

Chu Thái Vi cau mày, lúc này cơn đau bụng đã dịu đi, nhưng cô muốn gặp cha nên không ngừng kêu đau rên la thảm thiết, lăn lộn trên giường hờn dỗi.

“Đại tiểu thư, mời cô uống một ngụm trước đã!” Vυ" nuôi một bên lo lắng đi vòng quanh, trong tay cầm một bát canh mới bưng lên.

Chu Thái Vi giờ đã ngừng khóc, bĩu cái miệng nhỏ như hoa: "Ai muốn uống cái đó! Gọi cha tôi đi! Nói cho ông ấy biết, nếu ông ấy không tới, tôi sẽ chết!"

Nói xong, cô quay người lại, đối mặt với tấm rèm bên tường, không chịu quay lại dù có ai thuyết phục đi chăng nữa.

Bà vυ" nuôi bất lực, nếp nhăn trên trán ngày càng sâu hơn vì lo lắng: “Lão gia, ông ấy bận công việc nên chúng ta không thể làm phiền ông ấy được…”

Chưa kịp nói xong, Chu Thái Vi đã hét lên, bịt tai lại, đá hết chăn bông trên giường xuống đất, đánh mạnh đầu và mặt của cô tỳ nữ Tiểu Lũ đang quỳ dưới đất.

Thế là mọi người trong phòng quỳ xuống, ngay cả vυ" nuôi cũng nằm ở mép giường, hai tay bịt hai tai rồi ôm mặt khóc: “Tôi đã làm gì có tội! Chăm sóc cho tiểu thư lớn như thế này, nhưng thân thể lại yếu đuối như vậy, đến cả thuốc cũng không muốn uống, nếu ngày nào đó tôi nhắm mắt rồi cũng không cần phải lò lắng nhiều như vậy nữa !

Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập tiếng khóc kêu thảm thiết của Chu Thái Vi cùng tiếng khóc của cô tỳ nữ cùng với tiếng của vυ" nuôi.

Chu Bội vừa xuất hiện liền nhìn thấy tình huống như vậy, ông liền cau mày, không ngừng đi thẳng đến phòng ngủ của con gái mình.

Lúc này Chu Thái Vi đã ngừng la hét, yếu ớt nằm trên chiếc gối nước mới thêu màu xanh lá cây thơm mùi mùa thu, cau mày, uống từng ngụm nhỏ món canh do vυ" nuôi đút, nhấp một ngụm, liền đưa vào cho cô một miếng mứt trái cây, từng miếng mứt căng ngọt đều được cô ăn hết nhưng bát thuốc nhỏ vẫn chưa uống hết.

"Tôi uống no rồi ~" Chu Thái Vi nghiêng đầu làm điệu bộ, cô trong sáng xinh đẹp như hoa mẫu đơn, hoa nở khắp thiên hạ, một nốt ruồi chu sa nhỏ xíu giữa lông mày khiến cô càng thêm quyến rũ.

Vυ" nuôi dỗ dành cô: "Thêm một ngụm nữa, chúng ta sẽ uống hết trong một ngụm."

Chu Thái Vi trượt xuống, lăn lộn trên giường, không chịu uống : "Bà nói dối! Rõ ràng nhiều như vậy! Tôi không uống, tông không uống ! Mau gọi cha tới đây đi !"

"Không uống thuốc thì làm sao khỏe mạnh được?" Trong phòng vang lên một giọng nói uy nghiêm nhưng vô cùng cưng chiều, vυ" nuôi lập tức đặt thuốc trong tay xuống, cúi đầu cung kính chào đón.

"Lão gia."

"Lão gia."

Tất cả những người giúp việc trong phòng đều cúi chào ông, cơ thể họ cúi xuống, bị đè nén bởi sự ép buộc phát ra từ ông.

Chu Thái Vi nghe được thanh âm, nhảy dựng lên vui mừng, đứng dậy khỏi giường, tựa vào gối vươn tay ôm: "Cha ~"

Chu Bội vẻ mặt ủ rũ đi tới, vén vạt áo lên, ngồi ở mép ghế dài, vυ" nuôi đưa thuốc sắc đã uống dở ra tay ra hiệu cho mọi người đi theo bà lui xuống, chỉ để lại Chu Bội và con gái ông.

Bàn tay còn đang giơ lên

của Chu Thái Vi lập tức sụp xuống, đôi chân trắng nõn mềm mại, chiếc chăn gấm mới được tìm cho cô đắp lên phát ra tiếng kêu lớn: "Con không uống, con không uống!"

Chu Bội đặt bát thuốc xuống, dịch chuyển vị trí ngồi cạnh con gái, Chu Thái Vi nhìn thấy cha mình đặt bát thuốc xuống, lập tức cười, hôn ôm lấy Chu Bội, nũng nịu nói với Chu Bội: “Cha ơi! ~"

Chu Bội sờ lên khuôn mặt hơi đỏ bừng vì ầm ĩ của cô, sau đó nán lại trên chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt của cô, trên tay có một tia sáng xanh lóe lên, Chu Thái Vi cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô ôm lấy cánh tay còn chưa khỏe mạnh của Chu Bội, nghiêng người nhẹ nhàng chạm vào miệng ông: “Cha thật tốt ~”

Chu Bội lại sờ lên tóc cô, giọng nói cưng chiều nhưng lại lo lắng: “Nếu không uống thuốc, Đồng Nhi sẽ làm thế nào?”

Đồng Nhi là tên ở nhà của Chu Thái Vi.

Chu Thái Vi nghe vậy, vòng tay qua vai cha, duỗi một chân ra khỏi chăn, lăn lộn trên giường mấy cái, bộ đồ ngủ mỏng trên người cũng bung ra, cái yếm nhỏ đỏ hồng trên ngực cô cũng lộ ra cộng với phần bụng phẳng lì trắng như tuyết. - Tấm vãi voan màu trắng, không che được, thậm chí có thể nhìn thấy nửa núʍ ѵú đỏ bừng nhô lên, qυầи ɭóŧ bên dưới vén lên đến tận chân, lộ ra cặp đùi trắng nõn, cộng thêm khuôn mặt thanh tú và mốt chu sa đó, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, tựa như một nàng tiên duyên dáng.

Cô thì thầm vào tai Chu Bội, thở ra hơi ấm ngọt ngào khiến Chu Bội lạnh cả nửa người.

"Chúng ta hãy như lần trước vây, ấm áp không thôi... được hay không a....~"