Editor: Giang còi
Betor: mèomỡ
Trên đường về quân doanh, Lục Chân Nghi và Tần Thẩm sau khi thương lượng đã quyết định không nói ra chuyện này.
Bởi vì động vật không giống con người.
Nếu biết Elsa và chim đầu rìu có thể biến thân, về sau có nhiệm vụ khó nhất định sẽ bắt chúng nó đi đầu làm bia đỡ đạn. Hơn nữa, không thể làm thí nghiệm nghiên cứu trên người có dị năng, chẳng lẽ không thể giải phẫu động vật sao?
Hai người bọn họ dù sức mạnh cá nhân tương đối mạnh, nhưng cũng không thể đối đầu với cả quân đội.
Nếu chuyện như vậy xảy ra, bọn họ không có cách nào ngăn cản được.
“Cho nên mới nói, quan trọng nhất vẫn là sức mạnh…” Lục Chân Nghi vừa lười biếng dựa vào ghế xe vừa bất đắc dĩ nói.
Trong lòng cô suy nghĩ, chẳng lẽ đến thời điểm như thế này rồi còn phải tranh giành quyền lực, xây dựng thế lực của mình sao?
Cô thật sự không có hứng thú.
Tần Thẩm chắc hẳn cũng không muốn.
Tần Thẩm im lặng lái xe, cuối cùng nhìn cô nói: “Anh sẽ cố gắng làm cho mình mạnh hơn.” Trong giọng nói mang theo vài phần hứa hẹn và an ủi.
Quả nhiên anh cũng không hề muốn làm anh hùng thời loạn, chỉ muốn nâng cao năng lực cá nhân…
Lục Chân Nghi khẽ cười, “ừ” một tiếng, trong lòng cảm thấy anh lúc này rất đáng yêu.
Cô nhẹ nhàng (để tránh xảy ra tai nạn giao thông, nhất định phải nhẹ) ôm cánh tay săn chắc mạnh mẽ dưới lớp áo da của anh, khẽ dựa đầu vào cánh tay anh, thể hiện sự thân thiết, dựa dẫm ỷ lại và gắn bó của cô dành cho anh. Đối với cô mà nói đây là cử chỉ thân mật rất hiếm hoi rồi.
Mái tóc dài của cô khẽ cọ lên vai và cánh tay anh, tỏa mùi hương dịu nhẹ.
Sự động chạm nhẹ nhàng ấy làm cơ thể Tần Thẩm rung động, thật ra anh không hề nhúc nhích, nhưng trạng thái, thần thái, giọng điệu của anh… Đều thay đổi.
Anh cứng ngắc một lát, mới hơi nghiêng mặt cúi đầu mang theo chút hưng phấn và dịu dàng, khẽ nói: “… Ngoan, tối về lại cho em ăn no…” Âm cuối cố ý hạ thấp đầy mờ ám, còn đưa tay vuốt ve bờ vai Lục Chân Nghi rồi lướt tới lỗ tai dần ửng đỏ của cô.
***
Lục Chân Nghi không còn gì để nói, quả nhiên đàn ông và phụ nữ quá khác nhau.
Trên đường Tần Thẩm không nhịn được, phải ngừng xe lại một lần, ôm cô vào trong lòng, nâng cằm cô lên hôn mãnh liệt. Đồng thời còn lặp lại ‘lời hứa’ về đến nhà sẽ thỏa mãn cô.
Lục Chân Nghi không khỏi kiểm điểm bản thân, có phải ngày thường quá hờ hững ít chủ động gần gũi anh hay không… Thế cho nên chỉ cần chủ động thể hiện một chút tình cảm liền bị anh phấn khích hiểu thành cầu hoan.
Bởi vì im lặng tự kiểm điểm cho nên cô đã bỏ lỡ cơ hội từ chối.
Kết quả là lúc trở lại doanh, Tần Thẩm cũng không về đội Dị Năng, mà lập tức đưa Lục Chân Nghi về ký túc xá.
Vừa đến cửa túc xá, ý định ném Lục Chân Nghi lên giường kịch liệt yêu đương của Tần Thẩm chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói.
Bởi vì Ngô Tĩnh San đang đứng trước cửa phòng bọn họ, vẻ mặt tràn ngập vui sướиɠ.
Tần Thẩm liền đen mặt.
Ngô Tĩnh San không để ý đến anh, cô ấy vui vẻ giữ chặt tay cô bạn thân Lục Chân Nghi nhà mình, ngay cả liếc nhìn Tần Thẩm lấy một cái không thèm.
“Có chuyện gì vậy, Tĩnh San?” Lục Chân Nghi vừa nhịn cười vừa hỏi Ngô Tĩnh San.
“Mình, mình…” Ngô Tĩnh San hưng phấn đến gần như không nói ra lời.
Từ khi quen biết nhau Lục Chân Nghi chưa từng thấy cô ấy kích động như vậy bao giờ, năm đó nhận được suất học bổng của đại học Columbia cũng không phấn khích như hôm nay.
Tần Thẩm đã mở cửa phòng, Lục Chân Nghi kéo cô ấy đi vào: “Vào trong phòng rồi nói.”
“Mình có dị năng!” Cuối cùng Ngô Tĩnh San cũng nói ra được, mặt vui sướиɠ đến đỏ bừng, giơ bàn tay ra trước mặt hai người, một quả cầu lửa lớn cỡ quả trứng gà liền xuất hiện trên lòng bàn tay trắng nõn của cô ấy. “Không tệ, dị năng hệ hỏa sơ cấp đã tạo ra được quả cầu lửa to cỡ này, rất có thiên phú.” Tần Thẩm nhìn thoáng qua, cho nhận xét khách quan.
Trong số cấp dưới của anh dị năng hệ hỏa là nhiều nhất cho nên anh rất quen thuộc.
Ngô Tĩnh San vẫn khó nén kích động: “Chân Nghi cậu có biết mình mơ ước có được dị năng như thế nào không? Thời gian trước bởi vì chuyện ký túc xá kỳ thật trong lòng mình cũng rất khó chịu. Mình càng nghĩ càng cảm thấy nếu mình có được dị năng thì tốt rồi, nghĩ mãi nghĩ mãi, kết quả sáng hôm nay mình nhóm lửa thì thật sự có dị năng rồi!” Cô ấy liến thoắng nói liên hồi, đột nhiên nhớ tới bạn thân còn chưa có dị năng, không khỏi cảm thấy lúng túng: “Chân Nghi mình cảm thấy ý muốn mãnh liệt có thể liên quan đến việc kích phát dị năng, hay cậu cũng thử xem?” Giọng điệu áy náy.
Lục Chân Nghi mỉm cười : “Cũng rất có khả năng đó, mình cũng đã thử…” Nói xong cũng kể việc mình đã có dị năng tinh thần cho Ngô Tĩnh San nghe, nhưng chưa đề cập đến chuyện Elsa và chim đầu rìu có thể biến thân.
Thật ra cũng không phải cô không tin Ngô Tĩnh San, mà bởi vì chuyện này thật sự có chút shock. Việc động vật biến dị nhưng không trở thành quái vật có thể sẽ làm cho người khác khó chấp nhận, còn có khả năng bị cách ly.
Ngoại trừ khả năng sẽ bị giải phẫu, sẽ bị làm lá chắn sống, nói không chừng người trong doanh sẽ không tin, không tha cho bọn họ cũng chưa biết chừng.
Ngô Tĩnh San vì chuyện Lục Chân Nghi có dị năng càng vui mừng hơn, hưng phấn nói: “Quả thực là song hỷ lâm môn! ! !” Sau đó lại nói tiếp: “Đêm nay mình và Tiểu Võ mở tiệc mừng trước, các cậu ngày mai hãy chiêu đãi!”
Ngô Tĩnh San chạy ra ngoài nhanh như gió, để lại hai người trong phòng im lặng một hồi.
Lục Chân Nghi mở lời trước: “Anh đã nằm mơ thấy Ngô Tĩnh San và Thẩm Thành Hoan có dị năng à?”
“Không.” Tần Thẩm nói: “Trong giấc mơ của anh không có hai người đó, đương nhiên cũng không có Vũ Tiêu, lão Quách”
Ngón tay Lục Chân Nghi vô thức sờ chiếc giường sắt đơn sơ trong phòng, ngón tay vì miết thanh sắt rỉ sét mà dính bẩn, mùa đông giá rét không có hệ thống sưởi, cảm giác lạnh như băng.
“Như vậy, anh không cảm thấy thật trùng hợp sao?” Cô cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Vì sao hầu như tất cả chúng ta đều có dị năng? Bao gồm cả động vật?”
Tần Thẩm nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống giường.
“Ngồi xuống, hãy nghe anh nói.” Giọng anh lạnh lùng bình thản.
Lục Chân Nghi ngồi xuống kế bên anh, anh đã cởϊ áσ da khoác ngoài, nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua áo len lông cừu trùm đầu truyền đến thân thể của cô.
Hơn một tháng sinh hoạt không có hệ thống sưởi, nếu không nhờ có thân thể ấm áp của anh bên cạnh mỗi tối chắc cô đã sớm đông lạnh từ đời nào rồi?
Lục Chân Nghi không tự chủ được, dịch sát vào anh hơn một chút.
“Thật ra thì vẫn có liên quan đến giấc mơ của anh.” Tần Thẩm thản nhiên nói.
“Chủ yếu là địa điểm, vì sao anh chọn Xương Bình? Bởi vì trong mơ, nơi này là quân doanh mạnh nhất gần thủ đô, người chết ít nhất, hơn nữa, người có dị năng ở đây cũng nhiều nhất. Nói cụ thể, trong giấc mơ của anh, đã có người nghiên cứu ra, khoảng thời gian bắt đầu tận thế là giai đoạn ‘Khai khiếu kỳ’, dựa trên sự khác biệt về địa hình, sẽ có một vài ‘Khiếu khổng’ rõ ràng, tuy rằng vô hình, nhưng người ở gần chỗ đó có tỉ lệ có dị năng rất lớn, mà tỉ lệ người có dị năng mạnh ũng rất cao. Khu nhà anh mua, chính là một ‘Khiếu khổng’.”
“A…” Lục Chân Nghi kinh ngạc xoay qua nhìn anh.
Hóa ra lại có chuyện như thế.
Tần Thẩm vừa nghịch kim cương xử đeo trên cổ cô vừa nói nhỏ: “Những điều này em đừng nói với người khác.”
Buổi tối Ngô Tĩnh San mời ăn cơm, cô ấy và Tiểu Võ cùng nhau xuống bếp, món ăn tương đối phong phú, có thịt kho tàu, canh Thử Thử hầm, có salad ngô đóng hộp, còn có món khoai tây chưng cải thảo không thể thiếu trong mùa đông, trước mắt đây cũng loại rau được dự trữ nhiều nhất.
Còn có không biết lấy được ở đâu được thịt lợn muối xông khói, làm món thịt lợn muối xông khói với trứng ốp.
Tần Thẩm và Lục Chân Nghi mang theo hai bình rượu đỏ làm quà, khiến mọi người huýt sáo vui thích.
Tất cả mọi người, bao gồm Tiểu Võ, Ngô Tĩnh San, cũng bao gồm ba người nhà họ Đổng, Thẩm Hoành Hoan cũng mang bạn gái tới, thậm chí lão Quách và y tá Hồ cũng được mời đến.
Ăn chút đồ ăn, uống chút rượu, tiếng nói tiếng cười, tuy rằng phòng ở đơn sơ không có hệ thống sưởi hơi, nhưng vẫn vui vẻ ấm áp.
Lão Quách và y tá Hồ mặc dù nói muốn kết hôn, nhưng hiện giờ không có chỗ đăng ký, bọn họ đã ở chung rồi, trước mắt còn rất tốt đẹp, còn nói với mọi người là tuần sau mời mọi người ăn bữa cơm coi như rượu mừng chính thức.
Thẩm Hoành Hoan và Thư Thiến ngược lại, đôi tình nhân có chút không được tự nhiên.
Cơm nước xong trò chuyện một hồi; mọi người không biết chuyện của Elsa và chim đầu rìu, chỉ biết là Lục Chân Nghi có dị năng tinh thần tuy hơi yếu, liền khuyên cô nên báo cáo việc cô có dị năng tinh thần cùng việc Ngô Tĩnh San có hỏa dị năng.
“Dù sao cũng là một phần chế độ.” Y tá Hồ nói.
Giả Vân Ảnh nói: “Đúng rồi, còn có thể cùng Tiểu Tần đi làm, tan ca, rất tốt”
Đổng Văn Triết nói: “Tuy rằng trước mắt dị năng của cô tác dụng không lớn, nhưng về sau không chừng sẽ rất mạnh. Trong đội Dị Thường có tài nguyên, có lợi cho cô rèn luyện. Huống chi còn có Tiểu Tần là đội trưởng, cậu ấy không sắp xếp cô đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, tội gì không báo.”
Ngô Tĩnh San nói: “Rất chính xác, cậu còn có thể quản chặt chồng mình, để tránh những người không biết trời cao đất rộng gì đó thừa cơ quyến rũ”
Tần Thẩm ôm chặt Lục Chân Nghi, cười nói với Ngô Tĩnh San: “Cô nói vậy không được, cái gì gọi là thừa dịp quyến rũ, tôi làm sao có thể để cho người khác thừa dịp quyến rũ mình chứ?” Sau đó nói với Lục Chân Nghi: “Nhưng để em đi trấn thủ, uy hϊếp mấy cô gái mắt cao hơn đầu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga gì đó cũng được.”
Lục Chân Nghi khinh bỉ anh: “Anh mà cũng đòi làm thịt thiên nga?”
Tối về, Tần Thẩm vẫn không quên việc lúc sáng Lục Chân Nghi chủ động dựa vào người anh làm cho nội tiết tố của anh dâng trào. Vừa vào phòng cởϊ áσ khoác đã đè cô xuống giường, hơn nữa còn kiên nhẫn dùng đủ cách dụ dỗ, mãi đến khi cô đỏ bừng cả mặt, run rẩy, chủ động cầu xin anh. Làm được như vậy quả thật cần rất nhiều nghị lực.
Kết quả là vì quá hưng phấn, anh cắn một phát hơi mạnh trên ngực cô, để lạnh dấu răng trên khuôn ngực trắng mịn tròn đầy.
Lục Chân sợ nhất là đau, nổi giận, đẩy anh ra, không chịu tiếp tục, cho dù anh dỗ dành thế nào cũng không làm.
Cuối cùng lại cụt hứng không vui…
Ngày hôm sau Tần Thẩm báo cáo chuyện Lục Chân Nghi và Ngô Tĩnh San có dị năng cho cấp trên, khiến bên trên rất nể trọng. Quá trình coi như thuận lợi, hai người đi làm thủ tục, có được thân phận của người dị năng, chuẩn bị ngày hôm sau tới đội Dị Thường tham gia huấn luyện.
***
p/s: Nhân lực quá lợi hại. Trẫm muốn lười cũng không được TvT