Chương 9: Cử chỉ bất thường

Một kẻ tâm thần bệnh hoạn khác, tự xưng là tái sinh của Jack the Ripper, có đơn vị khoa học hành vi trên ngón chân của nạn nhân. Ngay cả bác sĩ Lecter cũng được tư vấn về trường hợp này. Điều đó khiến Will không thể làm việc với Omega, đặc biệt là vì họ không quay lại như trước. Nhưng anh nhận thức rõ rằng anh cần sự giúp đỡ. Chín nam nữ thanh niên đã bị bắt cóc, hãʍ Ꮒϊếp và gϊếŧ chết và FBI gần như không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của kẻ sát nhân cho đến khi tìm thấy nạn nhân thứ năm của gã. Mọi người đều hi vọng đây sẽ là sợi dây chỉ dẫn và đoán xem ai là người hiểu rõ hơn về suy nghĩ của một kẻ gϊếŧ người hàng loạt hơn chính Chesapeake Ripper. Mặc dù Will chỉ dừng lại ở việc nghĩ.

Vì vậy, người lập hồ sơ giữ cảm xúc của mình trong đầu và hành động chuyên nghiệp, anh nảy ý tưởng qua lại với bác sĩ giỏi, không thừa nhận cảm giác tốt như thế nào khi có người có thể theo dõi suy nghĩ của anh và hỗ trợ cho suy nghĩ ấy. Cảm giác một người có thể thấu hiểu thay vì nhìn anh một cách kỳ lạ khi anh thay mặt cho kẻ gϊếŧ người nói về cảm giác hoàn thành một tác phẩm, điều đó đã an ủi cho sự đồng cảm của Will.

Tuy nhiên, khi Jack mỉm cười về phía anh và Hannibal, hỏi họ nửa đùa nửa thật, Will chỉ nhanh chóng gạt ông ra và rời đi. Anh không cần bất cứ ai trong số họ đi vào tâm trí của kẻ gϊếŧ người này, nó giống như một cuốn sách mở đối với anh. Nhưng chọn các nạn nhân của gã là quá ngẫu nhiên để người lập hồ sơ có thể báo trước nơi FBI sẽ tìm thấy người tiếp theo. Tất cả những gì Will biết là họ đã có đúng về việc chín ngày trước khi một cơ thể khác xuất hiện.

Hannibal rất bực mình khi rời khỏi đơn vị khoa học hành vi chỉ vài phút sau Will Graham. Tất cả các đồng nghiệp của Will đã cố gắng can thiệp thay mặt cho Will, xin lỗi vì hành vi vô lý của anh. Họ thậm chí không nghĩ rằng lỗi có thể là của Hannibal. Họ đã biết Will Graham ngay cả trước khi bác sĩ gặp anh. Làm thế nào họ lại không hiểu về anh như vậy? Như thể mọi người chỉ sử dụng khả năng của Will, nhưng không ai sẵn sàng làm bạn với anh, như thế là rất ích kỉ.

Chesapeake Ripper đã nhìn thấy nhiều hơn trong vụ gϊếŧ người này hơn là Will. Hắn sẽ tiết lộ cái nhìn sâu sắc của mình để hắn có cơ hội nói chuyện riêng với chàng trai trẻ. Nhưng sau khi Will thô lỗ bác bỏ trò đùa của Jack, anh chắc chắn rằng Will sẽ không cho phép một cuộc trò chuyện như vậy diễn ra.

Có lẽ Will đã đúng, có lẽ Hannibal không hiểu tình bạn không xuất phát từ lợi ích. Nhưng theo định nghĩa của bản thân hắn thì hắn là bạn của Will. Hắn quyết tâm chứng minh điều đó. Trường hợp này sẽ không xảy ra và Hannibal không thể cho phép điều đó. Có lẽ can thiệp thay mặt Will thậm chí có thể là cách hắn trở lại với những ân sủng tốt đẹp của Alpha. Hắn không nhìn quá kỹ vào mong muốn phi lý này, thay vào đó bắt đầu lên kế hoạch.

Tám ngày đã trôi qua kể từ khi Henry Johnson, nạn nhân cuối cùng của "Jack, người thứ hai" đó là cách các đồng nghiệp của anh gọi kẻ gϊếŧ người hàng loạt này đã được tìm thấy. Và họ không tiến gần hơn đến việc thu hẹp khu vực săn bắn của gã. Will, người vừa để những con chó của mình tự do đi lang thang đang phân loại thư, với một cốc bia lạnh trên hiên nhà. Anh cố gắng hòa mình vào bầu không khí yên bình của căn nhà trước khi vụ gϊếŧ người tiếp theo sẽ khiến tâm trí anh quay cuồng. Giữa những lá thư của mình, chủ yếu là các hóa đơn, anh tìm thấy một tờ giấy với một địa chỉ được viết bằng mực đỏ. Phải mất vài giây Will mới nhận ra chữ viết tay và anh phải chống lại một tiếng khịt mũi khi cuối cùng anh phát hiện ra những thông điệp đó có ý nghĩa gì.

Quay vào nhà, làm cho mình một chiếc bánh sandwich, Will nhắm mắt lại và thư giãn trên chiếc xích đu trong khi thưởng thức bữa tối trước sự điên rồ của cuộc sống sẽ một lần nữa nhấn chìm anh. Jack phải mất một giờ để gọi được cho anh.

Địa chỉ là ở một phòng trưng bày nằm ngay trung tâm. Khi vừa bước vào Will nhận thấy mùi ngột ngạt của sơn ướt, sáp ong và máu tươi. Chủ sở hữu của phòng trưng bày, Charles Grimauld đang quỳ trên sàn giữa phòng triển lãm. Dươиɠ ѵậŧ của hắn ta đã bị cắt xén và hắn đã chết vì đau hoặc mất máu, bằng chứng là sàn nhà bên dưới dính đầy chất lỏng màu đỏ. Xác chết được uốn cong lại, đưa cổ lên trong một cử chỉ gần chế giễu với bất kỳ một Alpha nào. Điều thu hút ánh mắt của Will là trái tim người chết dường như nằm dưới chân bức tượng. Không có cơ quan nào bị mất cũng không có danh hiệu nào được để lại.

Hai giờ sáng khi Will cuối cùng cũng kéo lê bản thân đến trước nhà của bác sĩ Lecter. Anh chờ đợi báo cáo DNA sơ bộ, mặc dù anh không cần nó để biết rằng ông Grimauld là kẻ gϊếŧ người mà họ đang tìm kiếm. Khi anh gõ cửa nhà của bác sĩ tâm thần, bác sĩ mở ra với quần áo hoàn hảo, bất chấp bây giờ là đêm muộn. Không nói một lời, Will bước vào ngôi nhà mà anh đã tránh né kể từ khi bác sĩ phát tình.

Cởϊ áσ khoác ra, anh ngồi xuống chiếc ghế trước lò sưởi, bình tĩnh nhìn người đàn ông .

"Được rồi, tôi đang lắng nghe đây."

Hannibal nhận thức được rằng hắn có một cơ hội để thuyết phục Will về sự trung thực và quyết tâm của hắn. Vì vậy, hắn đã dành thời gian, cẩn thận lựa chọn từ ngữ của mình. Anh đang nhìn vào ngọn lửa, chàng trai ngồi thư giãn trên ghế bành, kiên nhẫn chờ đợi hắn bắt đầu.

"Cậu đã đúng, Will, khi cậu nói rằng tôi không hiểu cử chỉ đó, khi tôi nghẹn họng với cậu. Tôi cũng thừa nhận rằng theo tiêu chuẩn của xã hội, mối quan hệ của chúng ta có thể không được coi là tình bạn đúng nghĩa."

"Rất khó để xem ai đó là bạn của mình, người đã thao túng mình trong thời gian dài." Câu nói của Will một lần nữa được nói bằng giọng nam cao mềm mại thông thường thay vì tức giận. Hannibal cho phép anh châm chọc mình, làm dịu thần kinh bị kích động của anh , trước khi tiếp tục.

"Tôi xin lỗi vì nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cậu."

"Nhưng không phải vì sự thao túng, bởi vì cậu vẫn nghĩ nó hợp lý." Những lời này không có lời buộc tội; chúng chỉ là những tuyên bố rõ ràng.

"Cậu có tin tôi không, nếu tôi đảm bảo với cậu rằng điều đó sẽ không xảy ra nữa?" Hannibal vẫn không chắc chắn làm thế nào để đưa cuộc trò chuyện này sang hướng mong muốn. Alpha này đã làm điều gì đó với hắn, sự hiện diện đơn thuần của anh đã đánh thức những cảm xúc mà Hannibal nghĩ từ lâu rồi, chúng đã bị trục xuất khỏi tâm trí hắn.

Một tiếng cười nhỏ làm hắn quay lại, nhìn vào Will, tỏ vẻ hơi thích thú, Will lắc đầu.

"Không, bởi vì trong suy nghĩ của anh, mọi người đều thua kém anh. Vì vậy, anh nghĩ rằng việc sử dụng mọi người như những con tốt trong trò chơi của mình là hợp lý."

Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, bởi vì lời buộc tội của Will đã đến gần Hannibal hơn, bác sĩ lắc đầu, thì thầm lặng lẽ.

"Không phải là cậu, không bao giờ nữa."

"Lừa đảo"

"Làm ơn." Bây giờ đến lượt Hannibal làm gián đoạn Alpha, để giải thích cho việc Will sẽ không bao giờ có thể là một con tốt của hắn, không phải sau tất cả những gì mà hắn đã biết về anh, mọi thứ họ đã cùng nhau trải qua.

"Cậu nói đúng. Tôi điều khiển mọi người theo ý thích của riêng tôi nhưng cậu thì khác. Cậu đồng cảm, cách cậu sử dụng nó để lao vào những tâm trí xấu xa nhất và vẫn tìm đường trở lại ánh sáng. Cách cậu thể hiện lòng trắc ẩn bất chấp tất cả bóng tối cậu nhìn thấy, khiến cậu mạnh mẽ hơn bất kỳ Alpha nào mà tôi từng gặp. Cậu không quan tâm đến việc khẳng định vị trí vượt trội, thay vào đó cậu quan tâm đến những người gần gũi nhất với mình, ngay cả khi họ không xứng đáng vì họ chỉ sử dụng cậu cho mục đích riêng của họ. "

"Không bao gồm anh à?"

Hannibal quay lưng lại về phía anh, nhắm mắt lại vì đơn giản là hắn không biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi này. Câu trả lời sẽ khiến Will tin tưởng và trao cho Hannibal một cơ hội khác. Hắn ngạc nhiên khi giọng nói mượt mà của Will vuốt ve hắn: "Hannibal, lại đây."

Omega không ngần ngại vượt qua khoảng cách giữa họ, hạ đầu gối xuống giữa hai chân dang rộng của chàng trai trẻ. Hắn chùn bước vì một nhịp tim đơn thuần trước khi nghiêng đầu sang một bên. Hắn nuốt nước bọt khi cảm thấy bàn tay ấm áp của Will vuốt ve vùng da dễ bị tổn thương ở bên cổ. Tuy nhiên, Alpha vẫn không đưa tay lên cổ. Anh không làm tổn thương hay làm hại hắn, dù chỉ một chút. Vì vậy Hannibal thì thầm: "Đó là một cử chỉ tin tưởng. Tôi tin rằng cậu sẽ không làm hại tôi, bảo vệ tôi mặc dù tôi không phải là của cậu. Nhưng..."

Nhưng hắn không thể, không thể tự mình nói ra, không thể nghe chính mình nói điều gì đó hay ai đó quá quan trọng với hắn. Hắn đã mạnh mẽ cả đời, dùng gϊếŧ chóc để chiếm lấy tự do nhưng hắn không muốn điều đó nữa. Nhưng với Will Graham hắn muốn mình thuộc về anh, nhưng từ lâu hắn đã quên mất cách đòi hỏi.