Có lẽ đối phương tỉnh lại cùng hôn mê hoàn toàn bất đồng, khiến Tô Đào hạ quyết tâm rất lớn.
Khi cậu hôn lên, đầu lưỡi mang theo mùi vị hơi đắng của dược dịch tiến vào, đôi mắt sáng ngời gần trong gang tấc kia lại có thế phá nồi dìm thuyền.
Điều này làm cho Ngọc Lăng Tiêu hơi lắc lư tinh thần.
Thật là một đôi mắt đẹp.
Muốn đem Tô Đào đè ở dưới thân, cách mí mắt ấn xuống đôi mắt này luôn tươi sáng toát ra đủ loại thần sắc.
Có lẽ sợ hãi đến run rẩy, có lẽ là ánh sáng diễm quang phẫn nộ, có lẽ là tin tưởng sư tôn.
Sau đó, hắn muốn liếʍ đôi mắt này để xem nếu hắn có thể nếm thử hương vị của những cảm xúc.
Nhưng ngay sau đó, những ý tưởng này đã bị xáo trộn bởi đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng.
Tô Đào vô cùng chú ý, ngoại trừ cho uống thuốc không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nhưng ở sự thân mật như vậy, cho dù chỉ là đầu lưỡi lướt qua đầu lưỡi, cánh môi dán vào cánh môi, đều làm cho sống lưng Ngọc Lăng Tiêu nổi lên tê dại xa lạ.
Hắn nghe thấy tim mình đập nhanh không bình thường, muốn bắt được điểm đầu lưỡi kia, kéo tới tùy ý mυ"ŧ, làm cho Tô Đào lộ ra cái loại thần thái đuôi mắt đỏ bừng.
Mỗi một bộ phận trên người Tô Đào đều khiến Ngọc Lăng Tiêu yêu thích đến cực điểm.
Nhưng hắn sợ dọa đi Tiểu Đào Tử này, sợ tâm ma tính kế thành sự thật.
Ngọc Lăng Tiêu biết, tâm ma cố ý lộ diện cho Tô Đào, chính là vì hủy diệt hình tượng hảo sư tôn mà hắn thành lập trong lòng Tô Đào.
Tâm ma tham luyến Tô Đào, muốn độc chiếm Tô Đào.
Nhưng tâm ma có phải đã quên hay không, hắn vốn là du͙© vọиɠ của Ngọc Lăng Tiêu, là suy nghĩ sâu sắc nhất trong lòng Ngọc Lăng Tiêu.
Hắn có bao nhiêu muốn, Ngọc Lăng Tiêu liền có bao nhiêu muốn.
Tô Đào.
Đồ đệ của hắn.
Người yêu của mình.
Con đường tương lai của hắn sẽ đắc thành đại đạo.
Ngọc Lăng Tiêu nghĩ thầm, hắn chọn đúng người.
Mà nụ hôn của hắn, quả thật cũng lấy về gấp mấy lần, cùng cảm giác cùng tưởng tượng giống nhau, vừa mềm mại, vừa ngọt ngào.
Tô Đào một khi hạ quyết tâm làm, tựa như khi tính mạng người ta nguy cấp cho người ta hô hấp nhân tạo, đút hai ngụm cậu cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ.
Cũng may, lại một chén dược thủy đi xuống, sắc mặt Ngọc Lăng Tiêu rốt cục khôi phục bình thường.
Tô Đào lau đi vết nước và vết máu trên khóe miệng hắn, cảm giác đời này mình cũng không muốn ăn như vậy lẩu cay.
Cậu không dám kí©h thí©ɧ sư tôn nữa, vốn dĩ cảm thấy sư tôn hàng đêm giả trang tới đùa bỡn hắn ý tưởng cũng dần dần mất đi tự tin.
Như vậy xem ra, sư tôn đúng thật đã mất đi tu vi.
Ngay cả ăn một miếng ớt cũng có thể hộc máu, thân thể này, làm sao có thể kiên trì đánh lén hắn suốt đêm.
Sợ vậy không phải là muốn chết trên giường cậu.
"Đồ nhi, đang suy nghĩ cái gì?"
Mặt mày Ngọc Lăng Tiêu trước sau như một ôn hòa, không hề bởi vì Tô Đào đùa giỡn cùng mạo phạm mà tức giận, ngược lại càng quan tâm Tô Đào.
Tô Đào bị hắn vừa nhìn càng chột dạ khó chịu, ủ rũ ngoan ngoãn xin lỗi.
"Xin lỗi, sư tôn, là ta nhận nhầm người. Ta không nên cố ý cho người ăn đồ cay như vậy, hại người hộc máu, người phạt ta đi!”
"Không sao, rốt cuộc là tâm tính của đứa nhỏ, trách vi sư ăn không được cay, ngược lại dọa con."
Ngọc Lăng Tiêu ở trước mặt Tô Đào phảng phất sủng nịch đến mức không có điểm mấu chốt, hắn xoa xoa đầu Tô Đào, ôn hòa mà bao dung.
Tô Đào thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt: "Sư tôn, ngươi không cần đối với ta tốt như vậy..."
Cậu ngượng ngùng ngồi xổm ở bên giường, vùi đầu vào bên hông Ngọc Lăng Tiêu.
Giống như tước nhi chỉ đâm đầu vào cánh không muốn đi ra nữa, lại không được tự nhiên biểu thị thân cận cùng ỷ lại.
Ngọc Lăng Tiêu muốn tinh tế vuốt ve lông vũ của con tước nhi này.
Hắn hiện tại đối với chuyện Tâm Ma từng tò mò cực kỳ tò mò.
Muốn lột sạch Tô Đào, từng tấc từng tấc chơi đùa, xem Tô Đào sẽ có phản ứng gì.
Hãy kiềm chế.
Hãy để Đào tử đem chính mình lột sạch và cho hắn ăn nước da^ʍ hấp dẫn.
"Con có phải nhìn thấy người giống như vi sư hay không? Áo đen tóc bạc, hành vi càn rỡ.”