Chương 47: TG2: Tu tiên

Dầu trên chảo siêu cay với gia vị quý hiếm ngưng tụ thành khối, phủ sương giá.

Đó là do Tô Đào dưới tình thế cấp bách động linh lực tạo thành.

Trong không khí còn phiêu đãng mùi ớt, nguyên liệu tươi ngon mới xuống nồi giật một đũa, Tô Đào lại không còn tâm tình muốn ăn nữa.

Ngọc Lăng Tiêu nằm trên giường mềm mại, bên môi, bàn tay, đều là vết máu loang lổ, sắc mặt hiện lên ửng đỏ không bình thường.

Nó giống như nam nhân người giấy trang điểm.

Đều trách cậu muốn nghĩ ra biện pháp như vậy để đùa giỡn sư tôn... Sư tôn còn nhịn đau khen ngon...

Rõ ràng đều đau đến hộc máu, còn ôm không muốn để cho hắn nhìn thấy...

Trái tim Tô Đào bị níu lại thành một khối, nước mắt đảo quanh vành mắt.

Cậu cố gắng trấn định lại, từ trong trữ vật giới tìm được hàm lượng linh khí thấp, phàm nhân cũng có thể dùng thuốc trị thương tích.

Nhưng đôi môi mỏng nhuộm máu kia nhắm chặt lại, Tô Đào thế nào cũng không có cách nào đút vào.

Mắt thấy khí tức sư tôn càng ngày càng yếu ớt, đầu tiên là bị nguyên chủ hạ độc hại tu vi mất hết, sau đó bị cậu tra tấn...

Tô Đào gấp đến độ tay đều run rẩy, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy một ly nước, hóa đan dược, ngửa đầu rót một ngụm, ngậm thuốc dán lên môi Ngọc Lăng Tiêu.

Cánh môi run rẩy dán lên môi mỏng, Tô Đào lại không biết nên làm thế nào để khóa hàm răng đang đóng chặt kia.

Mở ra...

Sư tôn, ta không muốn ngươi chết...

Từng giọt nước mắt ấm áp rơi trên khuôn mặt lạnh lẽo, giống như một cơn mưa không thể kiềm chế.

Trái tim Tô Đào co rút lại, lạnh đi một nửa.

Cậu chỉ là một người bình thường lớn lên trong một thế giới hòa bình, khao khát cuộc sống cá muối lười biếng, không bao giờ vi phạm pháp luật và kỷ luật.

Cậu... Cõng không nổi một mạng người, vẫn là người đối tốt với cậu.

Nếu mà cậu có thể lạnh lẽo một chút, ngay từ đầu, cậu cũng sẽ không ở vào Lăng Tiêu điện chiếu cố Ngọc Lăng Tiêu.

Càng không cần đêm đêm bị đùa bỡn quấy rối lại không bao giờ nói, sợ mang đến phiền toái cho sư tôn.

Người mở miệng một chút a, sư tôn!

Tựa hồ nghe được tiếng tô đào sắp sụp đổ, hàm răng mở ra một khe hở.

Đầu lưỡi đỏ non bao lấy niềm vui sướиɠ công vào, đem khe hở mở ra càng lớn.

Tô Đào không quên nâng cằm sư tôn lên, phòng ngừa bị nước thuốc làm sặc.

Một ngụm thuốc xuống, sắc mặt sư tôn dị thường lập tức đẹp hơn rất nhiều.

Tô Đào trong lòng buông lỏng, thậm chí không kịp suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng kéo sư tôn từ trước Quỷ Môn Quan trở về.

Cậu từng ngụm từng ngụm đem nước thuốc mớm qua, phòng ngừa sư tôn lại ngậm miệng, dù sao cũng phải đem nha quan dập ra một chút.

Nước thuốc sắp hết, Ngọc Lăng Tiêu rốt cục tỉnh lại, trong mắt vẻ mặt có chút mê mang, sau đó tỉnh táo lại, theo bản năng hơi hơi dò xét đầu lưỡi trong miệng.

Một chút, phảng phất mang theo dòng điện tê dại, hai má Tô Đào đỏ bừng, cả kinh thiếu chút nữa bay lên.

Vẫn là Ngọc Lăng Tiêu sợ cậu cắn mình, vội vàng giơ tay đè người lại.

Chỉ với tư thế môi răng kề sát này, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt Tô Đào còn lưu lại nước mắt khô cạn, nước mắt rửa sạch sẽ xinh đẹp.

Thần sắc xấu hổ nồng đậm kia, đặc biệt động lòng người.

Ngọc Lăng Tiêu lúc này mới buông tay, chậm rãi chống Lại Tô Đào.

Trong lúc động tác, đầu lưỡi lướt qua, một chút non nớt, ánh mắt Ngọc Lăng Tiêu hơi ảm đạm.

Tô Đào chỉ cảm thấy lần này ngoài ý muốn làm cho hắn uống thuốc lúc trước đều thay đổi hàm nghĩa, nói chuyện cũng lấp bấp.

"Sư, sư tôn, ta không phải cố ý mạo phạm người, là cho người uống thuốc."

"Khụ khụ. Không có việc gì..."

"Người trước đừng nói chuyện, uống thêm chút thuốc!"

Tô Đào lại hóa một chén thuốc, Ngọc Lăng Tiêu ho đến lợi hại, căn bản không ngồi dậy nổi, căn bản không cách nào uống thuốc.

Thật vất vả mới tỉnh lại...

Tô Đào cắn răng một cái, đột nhiên rót xuống một ngụm, nâng cằm sư tôn hôn lên.

"Sư tôn, mạo phạm rồi!"