Chương 42: TG2: Tu tiên

Tô Đào lại bị lột sạch sẽ, khóe mắt ửng đỏ, cắn chặt góc chăn không dám kêu ra tiếng.

Mồ hôi nóng bỏng trượt qua thái dương, lại bị đầu lưỡi lạnh lẽo trơn trượt cuốn đi.

"Không ngọt."

Tựa như không thể tin được chuyện nước sốt của bé đào nhỏ thế mà lại không ngọt, tên biếи ŧɦái càng quá trớn.

"...... Đừng liếʍ ta."

Tô Đào cả người run run rẩy rẩy, căng thẳng đến cứng còng lưng, tuy rằng không nhớ rõ rất nhiều chuyện của thế thế giới trước, nhưng thân thể cậu vẫn nhớ rõ cảm giác bị ăn thịt.

Bị trêu chọc như vậy...... Cho dù cậu là thần tiên cũng không nhịn được đâu!

Cho nên, biếи ŧɦái ở mỗi thế giới thực ra là mang sinh hoạt cá nhân hài hòa đến cho cậu?!

Lăng Tiêu Điện trống trải rộng lớn, thế cho nên một chút thanh âm rêи ɾỉ không nhịn được của Tô Đào có vẻ cực kì vang dội.

Cậu hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy chính điện có động tĩnh.

Khẳng định là vừa rồi làm kinh động đến sư tôn.

Nếu như bị sư tôn ôn hòa thấy dáng vẻ này của cậu......

Tô Đào vẫn muốn vớt vát chút sĩ diện, trầm giọng căm giận nói: "Buông ta ra!"

"Vì sao bản tôn lại phải nghe lời ngươi nói? Hơn nữa, Lăng Tiêu kiếm tu đại danh đỉnh đỉnh bây giờ đã biến thành một tên phế nhân, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy y sẽ tới che chở được cho ngươi?"

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngọc Lăng Tiêu đi đến trước cửa thiên điện, càng lúc nhìn trận dây dưa trong điện rõ ràng hơn.

Tâm ma của y quá cường thịnh, khi cảm xúc dao động kịch liệt, Ngọc Lăng Tiêu thậm chí có thể đồng nhất cảm thụ.

Cho nên......

Tô Đào ban ngày ở trước mặt y ngoan ngoãn hoạt bát, từng tiếng từng tiếng gọi y là sư tôn, buổi tối lại ở cách vách y, bị làm đến trơn trượt hoạt sắc sinh hương.

Ngọc Lăng Tiêu ngủ trên giường hàn ngọc không quá thoải mái, hiện tại y chỉ là người phàm, hiển nhiên sẽ bị hàn khí nhập thể.

Nhưng y không đi tìm Tô Đào, bởi vì cứ như vậy thì y sẽ sinh bệnh, Tô Đào sẽ ôm lấy trách nhiệm, lòng sinh áy náy với y.

Ngọc Lăng Tiêu không hiểu tình, nhưng y có biện pháp làm Tô Đào có tình với y trước.

Ngọc Lăng Tiêu tính toán rất hoàn hảo, thẳng đến lúc nửa đêm y bị một đợt sóng tình nóng bỏng đến mức một thân hàn khí cũng không ngăn lại được làm bừng tỉnh.

Ngón tay giống như đang chạm vào tơ lụa tốt nhất, ấm áp mềm nhẵn, mỗi một lần đυ.ng chạm mạnh nhẹ đều có thể đàn hồi trơn trượt.

Tên tâm ma kia không biết đang làm gì, khiến cho Tô Đào bật khóc, hắn từ tốn hôn lên nước mắt, lại càng khao khát cướp lấy nhiều nước mắt hơn.

Mà Tô Đào...... Cũng không phản kháng mãnh liệt.

Là cảm thấy đánh không lại nên từ bỏ, hay là do cảm thấy thực thoải mái?

Ngọc Lăng Tiêu động dục.

Y muốn tận mắt nhìn xem Tô Đào hiện tại, có phải ở trước mặt y cảm thấy thẹn đến hận không thể tự chôn bản thân biến mất khỏi tình cảnh xấu hổ này.

Muốn xem...... tiểu đồ đệ dâʍ đãиɠ bị tâm ma dâʍ ɭσạи đến có phản ứng.

Lễ phép gõ cửa, thanh âm Ngọc Lăng Tiêu ôn hòa quan tâm vang lên.

"Tô Đào, vi sư nghe thấy tiếng con khó chịu, có phải đang thấy không thoải mái trong người không?"

Trong điện, Tô Đào đã xấu hổ đến cuộn thành một đống.

Đặc biệt là khi nghe được tiếng ho khan suy yếu của Ngọc Lăng Tiêu.

Sư tôn quan tâm cậu như vậy, cậu lại......

Cũng may, cái tên biếи ŧɦái kia không có tiếp tục làm càn, đột nhiên biến mất không thấy.

Tô Đào thật vất vả mới khôi phục lại một ít sức lực, vội vàng kéo lại quần áo đàng hoàng, lại khoác thêm kiện áo ở bên ngoài, bọc bản thân kín mít rồi mới lết hai chân mềm nhũn đi ra mở cửa.

"Sư tôn, con không sao đâu, sao sắc mặt người lại trắng như thế?!"

Tô Đào cả kinh, duỗi tay sờ trán y, liền đυ.ng phải làn da nóng bỏng.

Mà Ngọc Lăng Tiêu còn đang quan tâm nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt, lại không tự nhận thức được bản thân y còn đang phát sốt.

Tô Đào nghĩ đến chiếc giường hàn ngọc kia, chắc chắn do thói quen tự cường trước kia của sư tôn, y đã quên chính y hiện tại chỉ là một người thường, không thể ngủ được trên chiếc giường lạnh giá như vậy.

"Không sao," Ngọc Lăng Tiêu bị nhiễm phong hàn, lại khụ khụ hai tiếng, suy yếu nói: "Con không sao là tốt rồi."

Ẩn dưới gương mặt ôn hòa của y là đôi mắt u ám sẫm màu, y đem tất cả dấu vết bị mυ"ŧ đỏ cùng thần sắc còn lưu ý xuân dạt dào của Tô Đào đều thu vào đáy mắt.

Đồ đệ này của y, thực mỹ vị.

Tô Đào không thể cưỡng lại được cảm giác khi được người khác quan tâm, đặc biệt là khi cậu căn bản không thể làm gì cho người ta, cậu hơi ngượng ngùng cười.

"Sư tôn người nóng đến cả người đổ mồ hôi rồi, hay là người vào chỗ con ngủ đi, tiếp tục ngủ giường hàn ngọc cũng chỉ khiến bệnh tình của người thêm nghiêm trọng thôi."

_____________________________________