Cả người Tô Đào đều choáng váng.
Cậu còn chưa đủ ngoan sao? Bị nhốt ở trong nhà đeo dây xích cũng không khóc không dỗi, còn sống rất vui vẻ, ngay cả Cố Dục cũng thỏa mãn thả lỏng trong khoảng thời gian này mà.
Không muốn làm còn không phải là vì Cố Dục trên giường giống như súc sinh điên cuồng chọc, đến cả sắt cũng sẽ có ngày bị đâm thủng.
Tô Đào một thân phàm trần, còn có chút yếu đuối, sao có thể không sợ?
Nhưng cậu đã cố gắng chiều hắn, chính là không muốn làm Cố Dục mẫn cảm suy nghĩ nhiều chuyện không hay, cẩn thận sống chung tốt đẹp.
Kết quả thì sao, Cố Dục còn càng biếи ŧɦái hơn,muốn gϊếŧ luôn nữ chủ mà cậu tỏ tình qua.
Đây không giống lời nói đùa đâu!?
"Cậu đi ra!"
Tô Đào không mềm lòng nữa, hung hăng trở mình...... lại vẫn bị đè trên giường như cũ.
Cậu cựa quậy, lại không động đậy nổi.
Không ổn rồi, có chút trướng bụng khó chịu.
Tô Đào: "......"
"Đi ra?" Cố Dục nhíu mày, không biết đã nghĩ tới tận chuyện gì, trong mắt lại giăng kín mây đen, "Chỉ vì tôi nhắc một câu đến Đường Tiểu Điềm, em liền không muốn cùng tôi làm nữa?"
"Tô Đào, em còn dám nói em không thích cô ta, vậy vì sao em lại để ý ả như vậy!"
"Cố Dục!" âm thanh Tô Đào nổi giận đùng đùng át lời Cố Dục, "Cậu có thể tin tưởng tôi một chút không, nghe lời tôi nói!"
Cố Dục bị mắng đến sửng sốt.
"Cậu cho rằng tôi thật sự ngốc đến mức không nhận ra được âm mưu của cậu? Cho rằng tôi thật sự đắm chìm trong cái sinh hoạt lười biếng mà cậu tạo ra?"
Cố Dục: "Chẳng lẽ không phải?"
Tô Đào chột dạ ngừng một chút, lớn tiếng bức xúc.
"Đương nhiên không phải, tôi thuận theo cậu còn không phải vì tôi thương cậu!"
Thương hắn?
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, mỗi khi tự nhủ phải cẩn thận yêu thương Tô Đào, hắn lại luôn không tự khống chế được bản thân, lại đối đãi thô bạo với cậu.
Người như hắn, đáng giá được Tô Đào thương sao?
Cố Dục cảm giác trái tim mình đập chậm một nhịp.
Người giỏi nhất là trò tâm cơ như hắn, chỉ bằng một câu cầu hòa của Tô Đào, hắn liền tan vỡ phòng thủ.
Ngay cả ngón tay đang áp trên làn da ấm áp của Tô Đào, cũng thầm nắm lại.
"Tôi cũng không biết tôi có thích cậu không, nhưng tôi biết cậu thích tôi, làm cậu khổ sở rồi."
Tô Đào nói một hồi, bản thân cậu cũng có chút khó chịu.
Nếu Cố Dục thích cậu bởi vì cậu theo dõi hắn, vậy thì cậu chính là đầu sỏ gây tội.
Không có cậu, Cố Dục sẽ không biến thành bộ dáng điên cuồng như thế này.
Vì việc nhỏ xíu mà tức giận, mẫn cảm đến mức vì một cái tên cũng có thể làm hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn định làm chuyện không nên làm.
Tất cả đều không nên xảy ra.
"Cho nên, tôi muốn cho cậu vui vẻ một chút, bởi vì cậu đã thích tôi, vậy hãy biến việc thích tôi thành một chuyện tốt, một chuyện vui vẻ, mà không phải vì thích tôi mà khiến cậu thống khổ."
"Ngày đó...... Cậu nói muốn cùng tôi chết, đó không phải diễn kịch, mà là nghiêm túc đi?"
A.
Bị nhìn thấu rồi.
Cố Dục vậy mà lại cảm thấy an tâm quỷ dị.
Hắn muốn đem bộ mặt điên cuồng xấu xí của mình hoàn toàn bại lộ Tô Đào, chẳng sợ ngay cả khi tỏ tình chân thành cũng phải tính kế cậu, hắn muốn khiến cho Tô Đào sau khi biết tất cả sẽ rời khỏi hắn......
Như vậy, hắn liền có thể không cần kìm nén bản thân, hoàn toàn suy sụp nổi điên.
Chỉ là......
Cánh tay hữu lực ôm lấy Tô Đào từ phía sau, Cố Dục đặt cằm trên đỉnh đầu xõa tung của Tô Đào, hai người thân mật khăng khít, Cố Dục cao lớn cường thế, lại làm một tư thế ỷ lại cậu.
"Quả Đào nhỏ, chúng ta sống cùng nhau đi."
"Không cần phải thích tôi, vẫn giống như bây giờ...... Là được rồi."
Cánh tay ôm Tô Đào càng dùng sức, Tô Đào trấn an vỗ vỗ cánh tay kia, Cố Dục liền nghe lời nới lỏng chút.
"Không được thích người khác, tôi sẽ ôn nhu với em nhất, nếu em thích người khác, tôi liền gϊếŧ chết hắn tặng xác cho em."
Tô Đào dịu dàng đáp.
"Được."
Thật lâu sau, Cố Dục cười cười.
"Tôi sẽ học cách tin tưởng em."
Dù sao, tôi yêu em nhiều vậy mà.
Yêu đến tận xương tủy, không còn cách gỡ ra, động đến một chút cũng đau đến thấu tim gan.
-
Ngày tiếp theo, Đường Tiểu Điềm thấp thỏm ôm tập tài liệu đi đến nhà Cố Dục, lại nhìn thấy hình như cửa sổ trên tầng có cái gì đó đang đong đưa.
Nàng đến gần liền thấy, thế mà lại là Tô Đào đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt nôn nóng hoảng hốt cầm một tờ giấy trên tay.
Trên giấy viết: Mau! Trốn! Đi!