Đường Tiểu Điềm khẩn trương đến đỏ cả mặt, sợ Tô Đào mà phán câu "Cậu nghĩ nhiều rồi", vậy thì nàng sẽ xấu hổ chết mất.
Còn may, là cái đáp án mà nàng đoán trước.
"À ừm... hiện tại chúng ta đều đang học lớp 12, nên tập trung vào học tập......"
"Ừ, ngay từ đầu tôi cũng biết chúng ta không có khả năng, cậu không cần hổ thẹn đâu, cứ thẳng thắn cự tuyệt tôi là được." Tô Đào lại cười nói.
Gương mặt của cậu cực kì đẹp trai sáng lạn, lúc cười rộ lên khiến người ta thật muốn ôm lấy hai chiếc má bánh bao xoa nắn mấy cái, khen cậu quá là dễ thương .
Đường Tiểu Điềm bỗng cảm thấy chính mình vừa bị quyến rũ, mặt lại càng đỏ hơn, thầm lặng lùi lại một bước.
"Vấn-vấn đề thứ hai, cậu kết bạn với Cố Dục, là vì tôi?"
Trong lòng Tô Đào nghĩ, là vì để tạm thời chia rẽ hai người, ậm ờ nói: "Cũng gần như là vậy."
"Tôi cảm thấy Cố Dục đang thích cậu đó, hơn nữa cậu ta có chút kì lạ, đám lưu manh Quách Tử Đào kia đã phải chịu trận trả thù rất nghiêm trọng!"
"Việc đó khẳng định không phải do Cố Dục làm," bởi vì Tô Đào biết là do tên biếи ŧɦái làm, "Còn cái chuyện thích tôi? Là cậu suy nghĩ nhiều thôi, hắn thích cậu mới đúng."
Đường Tiểu Điềm hoảng sợ mở to mắt nhìn, đây là cái chuyện khủng bố gì vậy!
"Nếu cậu cũng thích hắn, vậy thì hai người có thể tiến tới thử xem, đừng nhìn bề ngoài hắn ta cao lãnh, trên thực tế sẽ biết nấu cơm còn đặc biệt tri kỷ, tuyệt vời như vậy mà."
Cùng Cố Dục thử tiến tới?
Cố Dục _ Người dùng cái loại ánh mắt như muốn gϊếŧ nàng ngay lập tức ấy hả?
Đường Tiểu Điềm lắc đầu như trống bỏi, sợ là buổi tối nàng sẽ bởi vì lời nói này mà gặp ác mộng mất.
Vậy mà Tô Đào với vẻ mặt chân thành đang vì bạn tốt mà kéo lại tơ hồng nguyên tác, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lúc rời đi, trùng hợp đυ.ng phải Cố Dục đang đứng ở góc tường.
Đường Tiểu Điềm bị dọa nổi hết cả da gà, lại lần nữa xác định được, rất nhiều hành vi của Cố Dục căn bản chính là đang giám thị Tô Đào.
Sau đó nàng nhìn Tô Đào vui vui vẻ vẻ chạy tới chỗ Cố Dục, dùng bả vai huých nhẹ Cố Dục biểu tình khó lường.
"Cậu tới đây tìm tôi hửm?"
"Ừm, nghe bạn học bảo, cậu cùng Đường Tiểu Điềm đi về hướng này."
Cố Dục rũ mắt, biểu tình ôn nhu quỷ dị, duỗi tay vuốt phẳng lại vai áo hoodie giúp Tô Đào, lại dùng ngón tay chải vuốt lại đầu tóc rối bời của Tô Đào.
"Nói xong rồi?"
Tô Đào cười cười, khóe môi lại xuất hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ, "Nói xong rồi, sắp có chuyện tốt đến với cậu đó nha."
Đường Tiểu Điềm đứng ngoài quan sát bỗng đυ.ng phải tầm mắt âm lãnh của Cố Dục, rùng mình, vội vàng chạy mất.
Ánh mắt kia...... Quả thực chính là đang muốn nói, trong vòng 3 ngày sẽ gϊếŧ nàng!
Huhuhu, đáng sợ quá, chỉ có cái ôm của cô bạn thân mới có thể an ủi nàng lúc này.
Nhưng nàng ta còn đang bận đu CP này nữa chứ!
Lần đầu có thể se duyên cho người ta, Tô Đào vẫn rất hưng phấn, "Sao cậu không hỏi tôi xem là chuyện tốt gì?"
Cố Dục ngữ khí ôn hòa khác thường, "Tôi không quan tâm lắm, chỉ là, cũng sắp có chuyện tốt đến với cậu đấy."
Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Đào, từ khuôn miệng tràn đầy tươi cười đến cái mũi cao thẳng xinh đẹp, đến cặp mắt hồn nhiên chân thành kia.
Thật xinh đẹp.
Đáng tiếc, tất cả đều là do hắn tự mình đa tình.
Thích hắn? Căn bản không thích hề hắn, người Tô Đào thích chính là Đường Tiểu Điềm, cậu vì Đường Tiểu Điềm tới tiếp cận hắn.
Thích mặt hắc ám của hắn, thích tên cuồng theo dõi?
Không, Tô Đào chỉ là tham luyến chút vui thích đó thôi, cậu thậm chí không biết tên cuồng theo dõi chính là Cố Dục, lại vẫn có thể ở dưới thân tên biếи ŧɦái hưng phấn run rẩy.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã dùng sai phương pháp rồi.
Hắn không nên cẩn thận che chở nâng niu bé Đào này, mà nên lột vỏ quả đào ra, hung tợn ăn sạch sẽ nước sốt thịt quả ngon ngọt, cuối cùng mang hột đào đó, khóa ở trong chiếc hộp tinh xảo không thể trốn thoát khỏi.
Nếu ôn nhu vô dụng, em sẽ gặp tàn khốc, Tô Đào.
Đó nhất định sẽ là một phần quà rất tốt cực kì tốt, so với việc để tôi tận mắt nhìn thấy em tỏ tình với Đường Tiểu Điềm còn tốt hơn nhiều.