Chương 25: TG1: Theo Dõi

Sau khi dấu răng dần dần biến mất, Tô Đào an ổn trải qua những ngày tháng sinh hoạt yên bình.

Trong đợt thi tháng, cậu giữ vững phong độ, đạt được top 3 khối, khi đi học được giáo viên điểm danh khích lệ, ngoài ra còn gọi cậu hỏi thăm một vài vấn đề.

Tên biếи ŧɦái vẫn theo dõi cậu, hắn càng ngày càng kiêu ngạo, tiếng bước chân loạt xoạt bước theo, sau đó đè Tô Đào lên cột điện trên con đường cũ.

Lần nào cũng hôn Tô Đào đến khi cậu không thở nổi, thoát lực ôm lấy hắn mới ngừng.

Tô Đào tỏ vẻ: Sướиɠ thì sướиɠ đấy, chỉ là sẽ hơi cộm lưng.

Ít nhất, cậu không còn phải lo lắng khi đi trên đường một mình vào ban đêm nữa.

Tên biếи ŧɦái tựa hồ định thẳng thắn với cậu, không còn trói cậu như trước nữa, chỉ cần Tô Đào nguyện ý , cậu liền có thể cởi bỏ cái mặt nạ kia, thấy khuôn mặt của tên biếи ŧɦái.

Tô Đào không có cởi xem.

Ngay từ đầu cậu muốn tóm được tên cuồng theo dõi, là bởi vì hắn ta uy hϊếp cậu, biểu hiện tính công kích phi thường nguy hiểm.

Nhưng hiện tại tên biếи ŧɦái không gây phiền toái cho Cố Dục, có lẽ là do ngày đó làm hắn ta rất hưng phấn, mà Bé Ngốc còn đang bị nhốt phòng tối.

Không có chuyện cần lo lắng, Tô Đào cũng không ngại hưởng thụ vui thích thoải mái mà đối phương làm cho cậu.

Nói ngắn gọn, tới theo nhu cầu là được, đừng tìm cậu nói chuyện yêu đương.

Hiện tại những chi tiết cốt truyện quan trọng để tăng tiến tình cảm nam nữ chủ đều đã qua, nhiệm vụ cũng xem như đã hoàn thành, chỉ còn chờ Bé Ngốc được thả khỏi phòng tối, Tô Đào liền chọn thoát ly thế giới này.

"Ưmm...... Nhẹ chút, đừng cắn......"

Tô Đào đẩy đẩy cái tên đang vùi đầu trên bụng cậu, mặt nạ lạnh lẽo đã bị nhiệt độ cơ thể cậu làm ấm lên, dán trên da có chút cảm giác mát lạnh thoải mái.

Tên biếи ŧɦái này thích lưu lại dấu vết trên toàn thân cậu, còn sẽ cắn cậu.

Lại lưu thêm vết cắn mới trên sườn eo cậu, Cố Dục nắm lấy tay Tô Đào, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay ướt nóng sát lại một chỗ, nhiệt độ tựa hồ lại tăng lên mấy độ.

Cách mặt nạ nhìn Tô Đào, vẫn là cảm thấy không thỏa mãn lắm.

"Ục ục ~"

Bụng Tô Đào réo lên.

Cố Dục nhíu mày: "Lại không ăn cơm chiều?"

Gương mặt Tô Đào bị hắn làm cho ửng đỏ cả lên, mềm mại ngoan ngoãn làm nũng với hắn, "Ta chờ ngươi tới, ăn cùng nhau."

Còn làm nũng nữa, hắn còn có thể từ chối sao, đành nghiêm túc làm đầu bếp nấu cơm cho cậu.

"Nếu còn lần sau, không ăn cơm thì ăn tôi đi,cho em ăn đến no luôn."

Cố Dục vén tay áo xuống bếp, cố ý làm mấy món chưa làm cho cậu bao giờ, liền được Tô Đào giơ ngón tay cái khen ngon.

Sau khi ăn xong, rúc ở trong lòng tên biếи ŧɦái xem phim, Tô Đào thoải mái duỗi người.

Có ăn có uống có chơi còn có sinh hoạt về đêm, cuộc sống này thật đẹp.

Chỉ cần tâm trạng tốt đẹp, biếи ŧɦái cũng có thể hóa thành bảo vật.

Cố Dục ôm chặt người đang cựa quậy trong l*иg ngực, trong lòng không biết khi nào đã càng thêm mê muội Tô Đào.

Từ du͙© vọиɠ chiếm hữu lúc bắt đầu theo đuổi, chỉ muốn kí©h thí©ɧ đùa bỡn đối phương thật ác liệt, giờ đã biến thành một loại cảm tình càng thêm thâm trầm.

Hắn biết, đời này hắn không thể buông Tô Đào được nữa.

Sau kì thi tháng, Đường Tiểu Điềm tìm cơ hội, hẹn được Tô Đào ra ngoài.

Sau sự kiện bị lưu manh vây đánh, Đường Tiểu Điềm có hỏi thăm tình trạng vết thương của Tô Đào, biết Tô Đào không bị nặng.

Sau đó Đường Tiểu Điềm lại không đi tìm Tô Đào nữa, thỉnh thoảng Tô Đào thấy nàng muốn cười chào hỏi, đều bị Đường Tiểu Điềm tránh mặt đi.

Tô Đào nghĩ lại, điều này cũng bình thường thôi, dù sau mấy lời đám lưu manh nói ngày đó thì Đường Tiểu Điềm cũng nghe được, khẳng định nàng đã cho rằng cậu cùng đám lưu manh là cùng một loại người rồi.

Hung ác, tàn bạo, tay cầm gậy gộc nói đánh liền đánh gãy chân.

Không chỉ cô gái nhỏ sợ mấy tên này, cậu cũng sợ đó.

"Thật xin lỗi, sau lần đó tôi thực sự rất muốn nói cảm ơn với cậu, nhưng lại không dám tiếp cận cậu. Sau lại phát hiện là do tôi suy nghĩ nhiều quá... cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi."

Đường Tiểu Điềm trịnh trọng nói lời cảm ơn, ngược lại làm cho Tô Đào có chút ngượng ngùng.

"Tôi có một chuyện xoắn xuýt suy nghĩ đã lâu, cậu không nhắc đến làm tôi cũng không dám nói, hiện tại tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu thích tôi không?"

Dựa theo thiết lập nhân vật và cốt truyện, đúng là như thế.

Tô Đào nghĩ, dù sao thì trước đó cậu cũng tương tác bằng mặt với người ta trắng trợn như vậy, bây giờ "thừa nhận" cũng coi như đã làm đến nơi đến chốn.

"Đúng vậy, tôi thích cậu."

Đứng trong góc, Cố Dục ẩn thân dưới bóng che của các toà nhà nghe được tất cả, biểu tình càng thêm hung ác nham hiểm khủng bố.

__________________