Áo sơ mi cao cổ cài đến cúc áo cao nhất, lại khoác thêm một chiếc áo hoodie bên ngoài, hai tay đều che kín trong ống tay áo to rộng, trang phục hôm nay của Tô Đào thật kín mít.
Đến trên mặt cũng đeo thêm khẩu trang, cúi thấp đầu, Tô Đào sợ bản thân vừa ngẩng đầu lên, liền lộ ra vết đỏ do bị cắи ʍút̼ ở khóe mắt đến bây giờ vẫn chưa tan.
"Tô Đào, có phải vết thương của cậu chuyển biến xấu rồi không?"
Cố Dục lo lắng, muốn gỡ khẩu trang Tô Đào xuống nhìn xem.
Tô Đào vội vàng né tránh, bàn tay đậy lên khẩu trang, cảnh giác nhìn hắn.
"Đôi mắt cũng đỏ......"
Ánh mắt Tô Đào trốn tránh, không thể nhìn thẳng vào Cố Dục.
Chỉ mấy tiếng trước, cậu không mảnh vải che thân bị ấn lên cửa phòng Cố Dục, bị biếи ŧɦái đùa bỡn, trong miệng còn gọi tên Cố Dục .
Tên biếи ŧɦái kia cực kỳ hưng phấn, Tô Đào mệt mỏi dựa vào cửa, nghe thấy trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng Cố Dục nói chuyện, sợ tiếng động ngoài này sẽ bị Cố Dục nghe thấy, biếи ŧɦái lại bắt cậu phát ra âm thanh, nếu không liền cắn cậu.
Một chuỗi dấu răng trên đùi cậu đều là kiệt tác của tên biếи ŧɦái, quả thực giống như bị chó gặm vậy.
Cậu làm loại chuyện này ở ngay trước phòng của người bạn tốt nhất của cậu, càng đáng xấu hổ hơn chính là, lúc ấy quá kí©h thí©ɧ, cậu cũng phải nhục nhã thừa nhận, cậu có hưng phấn.
Hiện tại Cố Dục cái gì cũng không biết mà quan tâm sức khỏe cậu, Tô Đào phảng phất có thể nghe được âm thanh liêm sỉ của mình bị rụng mất.
"Không có gì đâu, tối hôm qua trộm chơi game muộn nên bị đau mắt ấy mà."
Vừa mở miệng, giọng nói Tô Đào khàn khàn, lời ít ý nhiều, lập tức câm miệng.
Gò má bên dưới khẩu trang có cái dấu răng, ngàn vạn lần không thể lộ ra ngoài.
Cũng không thể tùy tiện nói chuyện, giọng nói khản đặc rồi.
Tên biếи ŧɦái chết tiệt, đúng là cầm thú mà!
"Game gì?" Cố Dục truy hỏi, "Cậu lại thức đêm chơi game, trò đấy chơi vui vậy hửm?"
Mặt Tô Đào ửng đỏ: "......"
Không biết có phải do cậu nhìn đời bằng con mắt màu vàng hay không, nhưng cậu lại nghe ra một loại ý tứ khác.
[ Màu vàng là hmm ciểu nói thế nào nhỉ :") H văn tên đầy đủ là Hoàng văn_sách màu vàng ấy ]
Thấy Tô Đào đã xấu hổ đến muốn độn thổ siêu thoát khỏi thế giới này, Cố Dục hơi nheo lại đôi mắt, lúc này mới thu liễm chút.
Quả Đào nhỏ của hắn quá ngon ngọt, cứ dễ dàng khiến hắn mất khống chế.
Đặc biệt khi hồi tưởng bộ dáng Tô Đào cực kì thẹn thùng, vừa gọi tên hắn vừa cầu hắn đừng đυ.ng vào cậu.
Thật là đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn chơi hỏng cậu.
Ánh mắt Cố Dục ám trầm, xóa bỏ đoạn ghi âm đối thoại trong di động.
Vì để có thể ăn được quả đào thơm ngọt ngon miệng, người ti tiện sẽ dùng vô số thủ đoạn đoạt lấy.
"À đúng rồi," Tô Đào làm như lơ đãng nhắc tới, "Chuyện tên Quách Tử Đào kia cậu cũng đừng quản hắn."
Cố Dục: "Được."
Tô Đào nhẹ nhàng thở ra. Ngày đó bộ dáng Cố Dục vì cậu mà tức giận thực sự quá dọa người, cậu sợ Cố Dục sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn lại được.
Còn tốt.
Mặc dù tên biếи ŧɦái kia trở nên ác liệt hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng giúp cậu hung hăng đánh bọn Quách Tử Đào kia một trận tơi bời, sau đó lại đưa đến đồn công an.
Còn hỏi cậu có muốn hai chân Quách Tử Đào không, nếu cậu muốn liền mang đến tặng......
Ai sẽ muốn cái loại đồ vật đó chứ!!!
Tóm lại, hiện tại cậu không thể ở nhờ nhà Cố Dục nữa.
Tên biếи ŧɦái đã tìm tới nơi, an toàn của Cố Dục không còn được bảo đảm nữa.
Một nguyên nhân khác là cậu nhìn thấy hành lang nhà Cố Dục liền mềm nhũn cả chân, càng đừng nói đến phòng khách nơi cậu suýt nữa bị tên biếи ŧɦái đó "làm thịt".
Ngủ ở trong phòng tuyệt đối sẽ gặp giấc mơ kì quái đó!
"Cậu muốn về nhà?" Cố Dục hỏi.
Tô Đào gật đầu, "Cũng không thể để đám côn đồ đó chiếm đóng nhà tôi mãi được."
"Ừm, do tôi xem nhẹ chuyện này, để tôi tìm người đi xử lý."
Cố Dục bỗng dễ nói chuyện kì lạ, làm Tô Đào cũng không biết nên nói gì nữa.
Nghẹn một hồi mới nặn ra được một câu, "Uống nước không? Tôi đi rót cho."
"Không cần đâu, cậu cứ ăn từ từ, cẩn thận bỏng."
Cố Dục thích ánh mắt Tô Đào sáng lấp lánh tín nhiệm hắn, như là đang phát sáng vậy.
Hắn gửi tin nhắn cho thủ hạ, bảo bọn họ không cần giả thành côn đồ nữa, lại sai một đám khác đến dọn dẹp lại nhà Tô Đào một lượt.
Đám côn đồ đòi nợ của sòng bài, sớm đã bị Cố Dục tự mình giáo huấn.
Đám người Quách Tử Đào, là bị chụp bao tải treo lên, Cố Dục đập từng gậy từng gậy đánh đến gãy xương cả hai chân.
Người cha mê cờ bạc mang đến phiền toái cho Tô Đào vẫn chưa tóm được, nhưng bên sòng bạc, đã bị Cố Dục quậy đến phá sản.
Tất cả mọi người đều không được bắt nạt Tô Đào của hắn.
Chỉ hắn mới có thể.