“Á đau đau đau đau……”
Tô Đào nằm tùy tiện lên sofa, lại không cẩn thận đυ.ng phải vết thương sưng vù bên má, cậu ôm mặt đau đến xuýt xoa , thiếu chút nữa giật mình rớt khỏi sofa.
Cũng may, một bàn tay hữu lực vớt cậu ngồi lại.
Khóe môi Cố Dục mím chặt, giấu giếm sự không vui, “Đây là do đám côn đồ kia làm ra?”
“Đúng vậy, tụi nó còn cầm cả gậy gộc mã tấu nữa, còn may là chỉ bị chút vết thương nho nhỏ như này thôi, hai ngày nữa là khỏe lại bình thường ấy mà.”
“Ngồi cẩn thận, tôi bôi thuốc cho cậu.”
Cố Dục lấy lọ cao tiêu sưng từ hòm thuốc ra , nhìn miệng vết thương sưng đỏ của Tô Đào , ý nghĩ sôi trào trong lòng cũng bị áp chế lại.
“Shhhh ——”
Tăm bông dính thuốc mỡ xoa xoa miệng vết thương, cảm giác vừa nóng rát vừa mát lạnh thật sự quá kì dị, Tô Đào nghiêng về phía sau trốn đi, lại bị Cố Dục lạnh mặt ôm lấy eo giữ lại hơi kéo lại về phía trước, thiếu chút nữa lại đâm vào l*иg ngực Cố Dục.
Trên người Cố Dục thoang thoảng mùi hương thanh đạm, tựa như mùi vị cỏ cây tươi mát.
Gương mặt đẹp trai kia càng ngày càng sát lại gần, gần đến mức nội tâm Tô Đào phải like cho vẻ ngoài soái khí không tỳ vết của người cha già Cố Dục.
“Sau này lại gặp chuyện tương tự, không cần băn khoăn nhiều vậy làm gì, trực tiếp đến tìm tôi là được.”
“Yên tâm yên tâm, có thể được cậu giúp tôi, tôi cũng lười tự mình làm.”
Tô Đào thoải mái duỗi người, ở trong môi trường ấm áp thư thái như này, mệt nhọc suốt một ngày càng hiện lên rõ hơn, làm cậu cảm thấy mệt rã rời.
“Vậy tôi ngủ ở đâu? sofa phòng khách hay là phòng cho khách, hay là ngủ chung giường với cậu? Nói trước nhé, tư thế ngủ của tôi xấu lắm đó, lúc ngủ còn thích ôm gối cơ.”
Lười tự mình ‘làm’?
Ngủ chung giường?
Ôm ngủ?
Ánh mắt Cố Dục bất chợt hạ xuống.
Lúc duỗi người, vạt áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn vòng eo nhỏ gầy trắng nõn.
Thật nhỏ.
Ngày đó hắn đã sờ qua, tựa như ngọc thạch thu hút người, bàn tay chạm vào liền không muốn buông ra, muốn hoàn toàn khống chế nó, làm eo chậm rãi đong đưa theo.
Quá lười không tốt cho thân thể chút nào, về sau cần giúp Tô Đào ‘vận động’ nhiều chút.
Nếu có thể ép Tô Đào ‘vận động’ đến bật khóc xin tha, cầu xin hắn động, vậy hẳn là rất thú vị.
Đáng tiếc, vòng eo nhỏ khiến người mơ màng kia rất nhanh chóng bị quần áo che lại.
Tô Đào nghi hoặc nói: “Khó nghĩ như vậy sao? nếu phiền cậu quá thì để tôi nằm đây luôn cũng được, cho tôi thêm cái chăn là tốt rồi.”
“Không cần đâu, phòng cho khách ngày thường cũng có quét tước vệ sinh đều đặn, chỉ cần trải lại ga giường là nằm được.”
Cố Dục vốn muốn quang minh chính đại ôm Tô Đào về phòng ngủ, nhưng phòng ngủ chính…… có quá nhiều đồ vật hắc ám không tiện để cậu thấy.
Người đã lọt vào trong tay hắn, sớm muộn gì cũng thuộc về hắn.
Tô Đào không có thói quen tìm tòi nghiên cứu cách sinh hoạt của người khác, dọn giường rửa mặt xong liền nhảy nhót về phòng, còn chúc ngủ ngon với Cố Dục đang ở phòng sách bên cạnh.
Sau đó, giường lớn mềm mại, cậu tới đâyyyy!
【 ký chủ, hiện tại ngươi đã thành bạn tốt đẳng cấp cao của nam chủ rồi, nam chủ hắn khẳng định sẽ nghe theo lời đề nghị của ngươi! 】
“Từ bạn tốt đẳng cấp cao không phải dùng như vậy.”
【 Vậy một thời gian nữa ngươi phải hoàn thành đoạn cốt truyện vị nam chủ phát hiện theo dõi thì làm sao đây? 】
Bé Ngốc không nhận được trả lời,nó hóa thân ra ngoài thì liền thấy.
Tô Đào đã rúc trong chăn, ôm gối ôm trong lòng ngủ mất tiêu.
Trên gương mặt trẻ con phì nộn dính đầy thuốc mỡ, một ít tóc xõa tung còn bị dính phải thuốc, đuôi tóc cong cong, theo nhịp hô hấp nhẹ nhàng của cậu phập phồng theo, phá lệ đáng yêu.
Mèo con đạp lên gối đầu, hoa chân phấn nộn nộn nhẹ nhàng chạm vào trán của Tô Đào.
【 ngủ ngon nha, ký chủ. 】
Kim phút cứ vậy tích tắc trôi qua nửa giờ.
Trong phòng khách, Cố Dục nhận được tin nhắn của thủ hạ gửi đến, trở về phòng ngủ chính.
Cửa vừa mở ra, liền tựa như bước vào một thế giới khủng bố .
Chi chít ảnh chụp, đầy tường là ảnh chụp, đều là ảnh chụp đủ mọi góc nhìn về cùng một người.
Thế mà lại không có tấm nào bị lặp lại.
Hình ảnh thiếu niên mặc quần áo hỗn độn giơ tay đặt trên đầu giống như cảnh hiến tế được in thành poster khổ lớn, dán ở đối diện giường, mỗi đêm đều có thể nhìn thiếu niên đó chìm vào giấc mộng.
Cố Dục nhẹ giọng nỉ non.
“Những thứ này đâu thể để em nhìn thấy nhỉ.”
“Chỉ là, ngay cả khi nằm mơ tôi cũng muốn em nhìn được...”
Editor: Đậu