Chương 14

Mái tóc mềm mại hơi xoăn xoã tung lớt rớt vài cọng trên trán, giống như bé cún cụp tai xuống, héo rũ thể hiện tâm tình của chủ nhân.

“Haiz.”

【 Haiz. 】

Một người một hệ thống đồng thời thở dài.

Tô Đào ngồi xổm bên lề đường, vết thương trên mặt đã sưng bầm tím cả lên, bên đường đối diện chính là phòng khám bệnh.

Nhưng mà……

Không cần sờ túi, Tô Đào cũng biết trên người mình một xu cũng không có.

Sau khi đại hán rời đi, mấy cái lưu manh kia quay trở lại, chẳng những cướp đoạt sạch sẽ nhà cậu, còn cướp tiền với điện thoại của cậu rồi đuổi ra khỏi nhà.

Ban ngày đi học rồi làm thêm, buổi tối lại bị tra tấn, nếu trên đỉnh đầu của Tô Đào có thể hiện một cục pin thể lực, vậy tuyệt đối đang nhấp nháy đỏ.

【 Ký chủ à, kế hoạch ngươi rất hoàn mỹ rồi, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi. 】 Bé Ngốc áy náy cực kỳ, hóa thân mèo ngồi xổm trên vai Tô Đào, vụng về dùng móng vuốt vỗ vỗ an ủi cậu.

【 Nhân vật phản diện đều gặp tình cảnh cực kỳ khốn đốn, mới có thể làm bọn họ hắc hóa vặn vẹo……Cốt truyện ban đầu chỉ nói bố của nguyên chủ biến mất không rõ tung tích, có thể là hiệu ứng cánh bướm đi. 】

Sòng bạc không bắt được ma cờ bạc này, lại biết cái tên này hàng năm nghiện ngập đánh bạc, trong nhà sớm đã bị hắn đánh đến nghèo rớt mồng tơi, tự nhiên sẽ không đi tìm một học sinh gây phiền toái.

Nhưng Tô Đào trở thành bạn của Cố Dục, làm người trong sòng bạc nổi lên ý đồ khác.

Đến nỗi cái gọi là bán cậu, cốt truyện ban đầu không hề có, Tô Đào phỏng chừng đại hán chỉ là hù dọa cậu, mục đích vẫn là thông qua cậu khoét được 1 tỷ từ trên người Cố Dục.

Trăm mét xung quanh cậu có bao nhiêu tên tay chân của sòng bạc đó……Không thể biết được.

Tô Đào thở dài, chống tay lên nửa bên mặt không bị thương. Chân ngồi xổm đến tê rần, cậu dứt khoát ngồi phệt xuống đất.

“Ta không phải lo lắng chuyện này, số tiền đó không phải ta nợ, sao ta phải trả hộ hắn.”

Còn tưởng rằng do ký chủ gặp phải tình huống ngoài ý muốn nên bị khinh nhục mà buồn rầu, Bé Ngốc nghiêng nghiêng đầu.

【 vậy ngươi ủ rũ vì cái gì? 】

“Ngươi xem, buổi tối mùa này rất lạnh, ta lại không xu dính túi, không thể đi tiệm net qua đêm, ghế đá công viên chắc chắn nằm cũng không ngủ thoải mái được.”

Càng nói càng uể oải, sau lưng Tô Đào quả thực sắp hiện ra đám mây đen ủ rũ

“Đám lưu manh đó cũng thật là quá đáng, ném ta ra khỏi nhà thì thôi đi, ít nhất cũng nên ném cả giường của ta ra ngoài đi chứ!”

【 Đừng vì loại chuyện này mà tức giận nữa! 】

Bé Ngốc một chân vỗ lên đầu Tô Đào, bị Tô Đào bắt được ấn vào lòng ngực làm túi sưởi.

Một hồi lâu, Bé Ngốc mặc dù ngoài miệng nói ghét bỏ cậu vô cùng nhưng rốt cuộc cũng tìm được phần cốt chuyện nhỏ có thể dùng được lúc này, chắc chắn có thể trấn an Tô Đào đang vì mất đi căn phòng ấm áp cùng giường lớn mềm mại mà uể oải co thành một cục.

【 Vào lúc này, nam nữ chủ hẳn là đang ở khu mua sắm mua dụng cụ học tập đó. 】

“Nhưng chúng ta còn chưa tóm được tên cuồng theo dõi mà.”

Lúc này mà đi tìm Cố Dục, phía sau chẳng những thiếu một đống nợ, tên biếи ŧɦái đó lại càng hận Cố Dục thì phải làm sao bây giờ?

【 Ngoài hắn ra, ngươi còn có thể tìm tới ai? 】

Tô Đào nghĩ nghĩ, trước mắt sáng ngời, cao hứng đem Bé Ngốc tung lên.

“Bạn cùng lớp đáng thương như xuất hiện trước mặt, mược chút tiền chắc không thành vấn đề đi!”

“Chẳng sợ mượn không được, còn có thể hưởng ké điều hòa của khu thương mại đến nửa đêm, lúc sau lại tính tiếp.”

“Bé Ngốc ngươi đúng là cái tiểu thiên tài thông minh xuất chúng!”

Cậu hôn hôn mấy phát, liền bị bé mèo con đạp văng một chân.

【 Đừng có làm vậy nữa! Đây là thân thể duy nhất của ta đấy! 】

-

Hai người đứng ở đường cái bắt xe.

Cố Dục xách mấy cái túi giấy nặng trĩu, trong lòng ngực Đường Tiểu Điềm ôm một cái, muốn cầm giúp Cố Dục mấy túi nữa, nhưng lại không dám mở miệng.

Dọc theo đường đi, trừ bỏ khi cần phải nói về đồ vật cần phải mua, bọn họ cũng không có nói chuyện phiếm được câu nào.

Đường Tiểu Điềm không khỏi nhớ tới Tô Đào, thật không biết cậu ấy ngày thường sao có thể cười xán lạn như vậy với Cố Dục.

“Hộc…… hộc…… Mệt chết mất.”

Tô Đào cuối cùng cũng chạy đến được chỗ họ, thở phì phò, mệt đến trắng bệch khuôn mặt nhỏ.

Cố Dục theo bản năng muốn buông đồ vật xuống để vuốt lưng thuận khí cho Tô Đào, lại thấy cậu tự nhiên bỏ qua hắn, cầm lấy túi giấy của Đường Tiểu Điềm.

“Bạn Đường, ta không cẩn thận té ngã, di động cũng bị rớt mất, cậu có thể cho tôi mượn một trăm tệ không? Tầm hai ngày nữa sẽ trả cậu.”

Tô Đào chớp chớp mắt to, gửi đi tín hiệu đáng thương.

“Please please please, chút tiền đó đối với tôi thật sự rất quan trọng!”

Từ đầu đến cuối, cậu đều đang đứng ở cạnh, gần trong gang tấc, nhưng coi Cố Dục không tồn tại.

Editor: Đậu