Chương 9

Sự biến mất của hạnh phúc luôn luôn đến bất ngờ như vậy.

Hoặc vì một chiếc bánh quy nhỏ rơi xuống đất một cách tình cờ, hoặc vì một cuộc gọi điện thoại bình thường.

Mạc Hứa Chi lâm vào trầm tư.

Nên đến luôn luôn đến, cốt truyện này cuối cùng vẫn mở ra.

Chương trình tạp kỹ tình yêu này là khởi đầu để Thẩm Nhạc chính thức bước chân vào làng giải trí, cũng là chuỗi ngày Mạc Hứa Chi hắn bị Thẩm Nhạc vả mặt.

Trong chương trình này, hắn sẽ cố gắng cùng Lạc Văn Vân giả vờ thân thiết và mạnh mẽ lấy lòng hắn, nhưng Lạc Văn Vân chỉ muốn theo đuổi Thẩm Nhạc, quan hệ của ba người trở thành điểm sáng lớn nhất của cả chương trình.

Rating chương trình siêu cao, hắn bị mắng đến mức Weibo trong một đêm tăng gần một triệu fan —— đều là chạy tới mắng hắn, Thẩm Nhạc cũng mượn gió bắn phát súng đầu tiên, có được tên tuổi trong giới giải trí.

Về phần vì sao Lạc ảnh đế lại hạ thấp địa vị tham gia tạp kỹ tình yêu, vì sao một tố nhân như Thẩm Nhạc lại vượt qua trùng trùng điệp điệp nghệ sĩ thành danh tham gia chương trình này, đáp án không còn quan trọng.

Tất cả là vì tác giả bảo thế.

Quan trọng là, trong chương trình này, Mạc Hứa Chi hắn sẽ chủ động bò lên giường Lạc Văn Vân, dưới sự vây xem của rất nhiều máy quay, mất hết thể diện.

Mất hết mặt mũi cũng không quan trọng.

Điều khiến Mạc Hứa Chi đau đầu chính là, tác giả tiểu thuyết tựa hồ chỉ lo viết sảng văn, hoàn toàn không tính đến sự logic hợp lý cho cốt truyện. Loại chuyện leo giường nhìn có vẻ đơn giản này, trên thực tế tính khả thi rất thấp.

Trước không nói đến nhân viên công tác ở khắp mọi nơi, chỉ cần một đống trợ lý của Lạc Văn Vân là đủ để ứng phó tên què quặt như hắn.

Leo giường dưới tình huống như vậy, độ khó của nó có thể so với vừa gội đầu vừa trồng cây chuối...

Mạc Hứa Chi ngã nhào lên giường.

"Để tôi chết đi."

Xoa tóc, Mạc Hứa Chi vùi toàn bộ khuôn mặt vào gối, bắt đầu hít sâu.

"Cốc cốc——"

Tiếng gõ cửa hòa lẫn với âm thanh than thở của Mạc Hứa Chi.

Mạc Hứa Chi phản xạ có điều kiện, hai chữ "vào đi" cứ từ trong miệng tuôn ra như vậy...

Y tá đang gõ cửa cũng mở cửa ra.

Ánh nắng mặt trời rất tốt, không khí trong lành.

Tràng diện trên giường Mạc Hứa Chi có chút nói không lên lời.

Y tá đứng ở cửa, bên cạnh cô là Lạc Văn Vân.

Y tá mặc quần áo chuyên nghiệp, rất phù hợp.

Lạc Văn Vân mặc áo sơ mi trắng, cởi hai nút áo trên cùng, giày da dưới chân sáng bóng, gọn gàng tao nhã trước sau như một.

Mạc Hứa Chi một thân quần áo bệnh nhân, một đầu bù xù, tư thế thân thể còn có chút kỳ quái.

Hắn không cần nhìn cũng có thể đoán ra mình đang là bộ dạng gì.

"Hứa Chi, vết thương khá hơn chút nào chưa?"

Lạc Văn Vân tiến về phía trước một bước, vô thức ngăn trở tầm mắt y tá đang đỏ mặt nhìn chằm chằm Mạc Hứa Chi. Biểu tình hắn thân thiết, đáy mắt lại một mảnh đen sâu không gợn sóng.

Thanh niên trên giường giống như vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc mềm mại hơi loạn, ánh mắt cũng mang theo mờ mịt hiếm thấy, dưới bộ quần áo bệnh nhân lộ ra một đoạn thắt lưng trơn mịn.

Lần này lại cố ý diễn cho hắn xem?

Lạc Văn Vân cẩn thận quan sát biểu tình Mạc Hứa Chi, nhất thời có chút không chắc chắn.

Đây đã không phải là lần đầu.

Mạc Hứa Chi vừa đυ.ng phải hắn liền xốc áo lên, kết quả hắn mới nhìn thấy cái bụng, người đã vén áo xuống.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Lạc Văn Vân nghĩ không ra đây là ý gì, đành dứt khoát tìm đối phương hỏi cho ra nhẽ.

Khi đó Mạc Hứa Chi vẻ mặt nghiêm trang: "Nhìn không ra sao? Tôi đang quyến rũ ngài."

Lạc Văn Vân thật đúng là không nhìn ra.

Sau đó hắn lại tiếp xúc với Mạc Hứa Chi mấy lần, lúc này hắn mới xác nhận hành vi của Mạc Hứa Chi mặc dù nhìn qua cực kỳ hời hợt có lệ, nhưng cũng đích thật là đang quyến rũ hắn.

Nếu như lần này cũng là vậy, vậy xem như là lần diễn xuất tự nhiên nhất.

Lạc Văn Vân chậm rãi xoay đồng hồ đeo tay, mí mắt nhấc lên, nhìn Mạc Hứa Chi ra sức biểu diễn.