Chương 11

12

Trong khoảng thời gian Lý Viễn dưỡng bệnh, mỗi ngày ta đều mang tấu chương đến trước giường hắn để xử lý.

Ban đầu chuyện gì ta cũng hỏi, rồi sau đó chỉ thông báo chuyện lớn, chuyện nhỏ thì không hỏi nữa, ta dần dần nhúng tay vào trong triều đường.

Tạ gia vốn là thế gia hạng nhất ở Đại Chu, quan hệ thông gia vô số kể, có Tạ gia ở phía sau hậu thuẫn cho ta hành sự, cho dù trong triều có nhiều lời đối với chuyện này, cũng đều phải nhịn xuống.

Dù sao Lý Viễn cũng còn trẻ, tĩnh dưỡng thật tốt, kỳ thật có thể bình phục trở lại.

Tốt xấu gì cũng có thể kéo dài hơi tàn vài năm.

Hạ Hồng Diệp hỏi ta có nghĩ ra được đối sách nào tốt chưa, ta cố ý úp úp mở mở: “Sơn nhân tự có diệu kế*.”

*(山人自有妙计): Đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.

Nàng lườm ta một cái: “Mấy người đọc sách như các ngươi đúng là phiền phức nhất, chỉ biết đ.ánh đố người khác.”

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

“Đường muội dịu dàng đáng yêu của ngươi không phải vẫn còn ở trong lãnh cung sao?”

Hạ Hồng Diệp nghe vậy liền nhướng mày, sau đó cười to nói: “Ngươi thật sự biết cách tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.”

Đương nhiên, quản gia cần kiệm là tố chất cơ bản nhất để trở thành hoàng hậu của nhà chúng ta.

Ta sai người đón Hạ Miên Miên từ trong lãnh cung đến bên cạnh Lý Viễn, hai người bọn họ đã hai năm không gặp, vừa mới gặp lại nước mắt liền chảy ròng ròng.

Giống như Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước, thật cảm động làm sao.

“Lý lang, chàng gầy đi rồi.”

“Miên Miên, nàng cũng gầy đi rồi.”

Còn có thể không gầy được sao? Một người uống thuốc độc trong một năm, một người sống trong lãnh cung hơn hai năm, nếu còn không gầy đi thì hai người bọn họ cũng thật trâu bò.

“Thần thϊếp nghĩ, bên cạnh bệ hạ cần một người biết lạnh biết nóng, nên đã đi đến lãnh cung đón Miên Miên về.”. Đọc thêⅿ nhiều truyện ở ( T r ù ⅿ T r u y ệ n.𝖵n )

“Không nói trước với bệ hạ, mong bệ hạ đừng trách tội thần thϊếp.”

Lý Viễn có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, nào còn quan tâm đến những tiểu tiết này: “Tử đồng, nàng có lòng rồi.”

Ta có lòng ở nhiều chỗ, sau này ngươi còn có thể nhìn thấy.

Hạ Hồng Diệp làm theo ý của ta, tiếp tục cư xử không thỏa đáng ở trong cung, không có chuyện gì làm liền đi chỉnh đốn Hạ Miên Miên.

Còn người mà ta phái đến bên cạnh Hạ Miên Miên, thì phụ trách đổ thêm dầu vào lửa.

“Chủ tử, nếu như người có hài tử thì quý phi làm sao dám không cho người mặt mũi như vậy chứ?”

Ta thích Hạ Miên Miên ngu xuẩn như vậy, chỉ cần ném một miếng mồi, nàng ta liền cắn câu.

Hạ Miên Miên ghi nhớ chuyện này trong lòng, liền cho thêm thuốc sung mãn vào trong bát cơm của Lý Viễn.

Lý Viễn quả thật là đã già rồi mà còn giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ, không nhìn ra được mà vui vẻ thiêu đốt sinh mệnh.

Ta dặn dò thái y không được nói thật, Lý Viễn còn tưởng rằng mình đang trong thời điểm rực rỡ, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, người vốn nằm liệt giường cũng có thể cùng ái phi đi dạo ở hoa viên.

Đây quả thật là tình yêu cháy bỏng rực lửa của đời người, thật sự khiến ai nghe được cũng thương tâm đến rơi lệ.

Lúc cuồng mê trong ôn hương nhuyễn ngọc, Lý Viễn vẫn nhớ tới mình còn chút chính sự phải làm.

Hắn dành thời gian gọi ta đến, nói: “Hoàng hậu vì trẫm phân ưu đã vất vả rồi, bây giờ trẫm đã khoẻ lại, sau này hoàng hậu cũng không cần phải xem tấu chương nữa.”

“Hoàng trưởng tử còn nhỏ tuổi, vẫn nên trở về học tập trước.”

Nhìn thấy chưa, qua cầu rút ván!

Thứ quyền lực này, giao ra thì dễ dàng, thu hồi lại thì khó.

“Thần thϊếp đều nghe theo bệ hạ.”

Trong khoảng thời gian Lý Viễn giao quyền ra này cũng đủ để cho ta thay đổi một nhóm tâm phúc, mặc dù ta không có môn khách, nhưng Tạ gia lại có.

Hiện giờ ở trên triều đường, đã sớm có bóng dáng của Tạ hoàng hậu, hơn nữa Hạ gia cũng đang giúp ta, Lý Viễn ơi Lý Viễn, ngươi cứ chờ c.hết đi.

Sau khi Lý Viễn thượng triều trở lại, mới phát giác ra bản thân giống như quay về lúc mới đăng cơ, khắp nơi đều bị cản trở.

Hắn trăm lần không tìm được lời giải, nhưng thật sự không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.

Có lẽ đến khi c.hết hắn cũng không biết, hoàng hậu của mình đã muốn tạo phản soán vị.

Lý Viễn tức giận ở trên triều đường, liền muốn trở về trút giận lên hậu cung.

Vừa lúc Hạ Miên Miên thổi gió bên gối, cơn thịnh nộ này của hắn liền rải lên đầu Hạ Hồng Diệp, đáng tiếc bây giờ Hạ quý phi đã có Hạ gia chống lưng, sớm đã không còn dáng vẻ như lúc trước.

“Càn rỡ!”

“Trẫm muốn đày ngươi vào lãnh cung!”

Lúc đến ta đã nghe được câu nói này.

Hạ Hồng Diệp lười biếng ngồi trên ghế, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Lý Viễn một cái.

“Lãnh cung thì lãnh cung, nhưng thần thϊếp không muốn chuyển đi, lát nữa bệ hạ đổi lại biển hiệu trước cửa cung của thần thϊếp đi.”

“Ngươi!”

“Tỷ tỷ, tỷ cũng quá mức ngang ngược rồi!”

Hạ Miên Miên tri kỷ thuận khí cho Lý Viễn, Hạ Hồng Diệp cười tủm tỉm nhìn nàng ta, đột nhiên đứng lên cho nàng ta một cái bạt tai: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám nói chuyện với ta như vậy!”

Hạ Hồng Diệp là người tập võ, ra tay rất mạnh, một cái tát giáng xuống, Miên Miên cô nương nhu nhược liền trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, hai chiếc răng rơi ra khỏi miệng.

“Miên Miên, ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Khiến cho ngươi luôn nhớ đến đồ đạc của ta, địa vị của ta hay gia thất của ta, ngươi cũng muốn.”

Hạ Hồng Diệp cười lạnh: “Ngươi xứng sao?”

“Người đâu!”

Lý Viễn lửa giận công tâm, đang định phát tác, hỏa khí xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, lúc này miệng lệch mắt nghiêng mà ngã xuống đất.

“Ai da.” Hạ Hồng Diệp cũng không giấu được nụ cười, “Bệ hạ bị trúng gió rồi!”

13

Lần này Lý Viễn ngã bệnh, quả thật đã là đèn cạn dầu.

Ta đưa bằng chứng đã chuẩn bị sẵn ra, trực tiếp bắt lấy Miên Miên cô nương vừa bị mất hai chiếc răng hàm.

Bóng đêm mờ mịt, trăng lạnh như lưỡi câu, ta bưng bát thuốc ngồi ở bên giường Lý Viễn.

“Bệ hạ, bệ hạ.”

Lý Viễn mở đôi mắt đυ.c ngầu, cố hết sức nhìn ta.

“Hạ bảo lâm sắp c.hết rồi.”

“Ơ ô!”

Hắn không nói được nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn ta, nước bọt chảy dài trên má hắn.

Thiên tử thì sao, đến cuối cùng không phải cũng chỉ vậy thôi sao?

“Thần thϊếp đã bảo Hạ quý phi đi xử lý Hạ bảo lâm rồi, nghĩ đến tình tỷ muội của họ, hạ thủ chắc hẳn sẽ rất gọn gàng.”

“Độc, độc phụ!”

Ta khẽ mỉm cười: “Người nói Hạ bảo lâm sao?”

“Ai da, cũng do thần thϊếp sơ suất, Hạ bảo lâm vậy mà lại cho người dùng thuốc sung mãn, hiện giờ thân thể người đã bị tổn hại triệt để, thái y nói, cả đời này người cũng không thể xuống giường.”

Lý Viễn mở to hai mắt, muốn nói chuyện nhưng lại nói không nên lời, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.

Tiếng mở cửa vang lên, là Hạ Hồng Diệp trở về sau khi đã xử lý xong Hạ Miên Miên.

“Đã c.hết sạch sẽ rồi.”

Nàng trách móc nhìn ta một cái: “Ta đã nói trực tiếp động thủ luôn cho rồi, ngươi lại làm mấy chuyện phiền toái như vậy.”

“G.iết vua chính là tội c.hết, sao chúng ta có thể tự tay làm chứ?”

Tuy rằng Lý Viễn nói không nên lời, nhưng có thể nghe nhìn, giờ phút này hắn đang kinh nghi bất định nhìn hai người chúng ta.

Hạ Hồng Diệp ném thẳng khăn tay lên mặt hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Không ngờ tới phải không, ta và Tạ Hoản Nhĩ đã liên thủ từ lâu rồi.”

Lý Viễn tức giận đến mức giãy nãy cả người, giống như một con cá chép lớn nhảy ra khỏi nước.

Ta cầm lấy khăn tay, dịu dàng lau thái dương cho hắn, nhìn ánh mắt sợ hãi của hắn, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, người yên tâm, thần thϊếp sẽ thay người canh giữ thiên hạ này thật tốt, người cứ yên tâm chờ c.hết đi.”

Lần thứ hai Lý Viễn bệnh nặng, nhưng lần này hắn đã không còn cơ hội thượng triều nữa, tội g.iết vua của Hạ Miên Miên khiến cho họa ập đến cả nhà, phụ mẫu nàng ta đều bị phán xử trảm, lập tức hành quyết.

Dù sao Hạ đại tướng quân cũng là thần tử có công, Hạ quý phi cũng đã bồi bạn cạnh quân nhiều năm, không bị liên lụy.

Nhưng Hạ đại tướng quân tự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nên đã giao ra hổ phù.

Hoàng trưởng tử còn nhỏ, bệ hạ không thể lâm triều, trọng trách giám quốc lại một lần nữa rơi trở về trên người hoàng hậu như ta.

Lần đầu tiên ta buông rèm thượng triều, Hạ Hồng Diệp tự mình đến sửa sang lại y phục cho ta.

Ta vén tóc mai cho nàng, cười nói: “Hạ quý phi, ngày ngươi xuất cung cũng không còn xa nữa.”

“Ta đợi tin lành từ ngươi.”

Năm Kiến An thứ bảy, Bắc Liêu xâm phạm.

Quý phi của ta mặc giáp ra trận, trước khi đi nàng vẫn phải cải trang, chỉ nói là hậu bối của Hạ gia.

Lúc đến chiến trường, mới tuyên bố rõ thân phận.

Hạ quý phi dụng binh xuất thần, chưa đến tháng ba, đã đ.ánh đuổi được đại quân Bắc Liêu, trước trận còn bắt sống được thái tử Bắc Liêu, sau đó mang theo đại quân trực tiếp đ.ánh thẳng vào Hoàng Long, thu phục lại được cho Đại Chu cố hương năm đó mà tiên đế ném đi.

Lúc Hạ Hồng Diệp khải hoàn hồi triều, ta liền tự mình đi đến cửa thành nghênh đón.

Bạch mã ngân giáp, mặt lạnh hàn thương.

Nàng vẫy tay với ta từ xa, mặc dù ta không thể nhìn rõ được nét mặt của nàng, nhưng hình như ta thấy nàng đang cười.

Khi phong thưởng trước điện, Hạ Hồng Diệp trình lên quân công, cười nói: “Hoàng hậu nương nương, may không làm nhục mệnh lệnh!”

Trong yến tiệc ăn mừng, chúng ta không hẹn mà gặp nhau ở hoa viên.

Hạ Hồng Diệp hỏi ta: “Ngươi định lúc nào xưng đế đây?”

“Ta đã là đại tướng quân rồi, ngươi vẫn còn chậm hơn ta một bước.”

Ta mỉm cười nhìn nàng: “Được, đại tướng quân của ta, sau này ta sẽ dựa vào ngươi che chở.”

Nàng cũng nhìn ta cười.

Ánh trăng thăm thẳm, bóng cây lay động.

Hạ Hồng Diệp thở dài: “Hết thảy đều giống như một giấc mộng lớn.”

“Thật không ngờ ta và ngươi còn có kỳ ngộ như vậy.”

Nàng lấy ra một cái hà bao từ trong ống tay áo của mình đưa cho ta: “Nhìn xem, hoa của đại mạc, ta đặc biệt mang về cho ngươi.”

“Ngươi chưa từng đi đến Mạc Bắc, ngắm hoa của Mạc Bắc, xem như là đã nhìn thấy được cố hương của ta.”

Ta nhìn những bông hoa nhỏ khô héo kia, nhất thời cảm khái cực kỳ.

Đại thắng lần này, trong triều đã không còn bao nhiêu người có thể ngăn cản ta, chuyện ta xưng đế chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Như Hạ Hồng Diệp đã nói, hết thảy những điều này đều giống như một giấc mộng lớn.

Bây giờ ta là Tạ Hoản Nhĩ đang đợi đăng cơ, nàng là Hạ Hồng Diệp kỳ khai đắc thắng.

*Kỳ khai đắc thắng (旗开得胜): Vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã. Nguyên ý là “Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công”, có nghĩa là cờ phất [làm hiệu] thì chiến thắng, ngựa quay về [báo tin] thành công. Ngày xưa khi xuất binh phải phất cờ hiệu, cờ phất rồi thì phải chiến thắng, tướng soái khi lấy đầu tướng giặc, chiến mã quay về tất báo tin thành công.

Có đúng hay không? Cũng không còn quan trọng nữa.

14

Năm Kiến An thứ mười, Chu Bình đế băng hà.

Sau khi hoàng thái tử đăng cơ được ba tháng, tự cảm thấy tài trí không đủ, liền giao lại việc triều chính cho Tạ hậu.

Tháng tư cùng năm, Tạ hậu xưng đế, sử gọi là Chu Văn đế.

Ngày ta mặc long bào đăng cơ, Hạ Hồng Diệp đứng đầu võ quan, dẫn đầu chúng quan viên khom người dập đầu bái lạy.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Nàng ngẩng đầu cười nhìn ta, mặc dù có rất nhiều thăng trầm trên đường đi, nhưng cuối cùng cả hai chúng ta cũng đã được toại nguyện.

Từ nay về sau chính là một đường thẳng, ta và quý phi đều có thể cùng nhau đạp trăng mà đi.

TOÀN VĂN HOÀN.