Chương 10

11

Ngày mười ba tháng sáu, mùa hạ năm nay rất nóng.

Người đầu tiên ngã xuống, chính là thái hậu.

Tuy rằng gừng càng già càng cay, nhưng dù sao cũng là bị trúng độc, thân thể có tốt thì cũng sẽ biến thành xấu.

Thái hậu lại trúng độc, Lý Viễn lại nổi trận lôi đình.

Ta lại bắt đầu điều tra kỹ lưỡng một lần nữa.

Đợi đến khi thái y kiểm tra xong, mới run rẩy cả người nói: “Có lẽ là thái hậu đã uống phải thuốc độc trong một thời gian dài, độc tích lũy theo từng ngày, đào khoét hết thân thể.”

Sắc mặt Lý Viễn càng thêm khó coi: “Tận tâm cứu chữa.”

“Hoàng hậu, trẫm giao hậu cung giao cho nàng, nàng quản lý như vậy sao? Bây giờ mẫu hậu sinh tử không rõ, nàng đừng có thoái thác trách nhiệm!”

Ngươi có bệnh à, đầu óc mẫu thân ngươi không tốt, mỗi ngày đều uống thuốc độc, ta còn có thể đến cạy miệng mẫu thân ngươi ra sao?

“Bệ hạ!”

“Thần thϊếp, thần thϊếp có chuyện muốn nói.”

Lý Viễn lạnh lùng nhìn ta một cái, không lên tiếng.

“Lúc mẫu hậu hôn mê, thần thϊếp đã điều tra tẩm cung của mẫu hậu, phát hiện ra cái này.”

Ta nhận lấy hộp đan trong tay Tiểu Thúy, lộ ra vẻ mặt đau thương nói: “Đan này mẫu hậu xem như bảo bối, bình thường thần thϊếp tuyệt đối không dám đυ.ng vào.”

“Hiện tại tình thế cấp bách, thần thϊếp tự ý chủ trương, để cho thái y nghiệm độc.”

Lý Viễn sửng sốt: “Có độc sao?”

“Hồi bẩm bệ hạ, đan này không có độc.”

Câu trả lời của thái y khiến cho Lý Viễn có chút yên tâm.

“Nhưng đan này tuyệt đối không thể đυ.ng vào!”

“Ngươi nói cái gì?!”

Lý Viễn sẩy tay đ.ánh đổ chén trà trên bàn xuống đất, mọi người trong phòng vội vàng quỳ xuống, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Nói tiếp đi!”

Ba chữ đơn giản này giống như được vắt ra từ kẽ răng vậy.

“Đan dược này sau khi ăn vào nhìn thì giống như tràn đầy tinh lực, nhưng thật ra không khác gì g.iết gà lấy trứng, tiêu hao sinh cơ của thái hậu nương nương!”

“Thái hậu nương nương đã dùng quá nhiều, bây giờ, chỉ sợ là ——”

“Càn rỡ!”

Lý Viễn giận dữ, đá một cước vào gót chân thái y.

Nhất thời lửa giận công tâm, hắn cũng ngất đi.

Ai da, loạn rồi, loạn cả rồi.

Lúc Lý Viễn bất tỉnh nhân sự, ta chính là chủ nhân lớn nhất trong hậu cung này.

Lúc này ta liền hạ lệnh bắt lão đạo lừa đời lấy tiếng kia lại, lệnh cho thái y toàn lực cứu chữa mẫu tử Lý Viễn.

Lại bí mật thêm một chút phiền toái cho thân thể rách nát của Lý Viễn, khiến cho hắn nhất thời nửa chốc cũng không thể xuống giường.

Trước giường bệnh của Lý Viễn, ta và Hạ Hồng Diệp ngồi xuống cạnh nhau.

“Thái hậu bên kia thế nào rồi?”

Hạ Hồng Diệp nhếch môi: “Ước chừng chỉ trong vài ngày nữa thôi, nếu như bệ hạ có thể mau tỉnh lại thì còn có thể đuổi kịp một hơi tàn.”

“Ngày tháng trôi qua thật nhanh.”

Ta nhìn thoáng qua Hạ Hồng Diệp, dưới ánh nến, đôi môi của nàng đỏ mọng như m.áu.

“Nhanh sao? Sao ta lại cảm thấy vẫn hơi chậm?”

Lý Viễn vẫn còn có phúc khí, bắt kịp được một hơi tàn của thái hậu.

Lão đạo cũng có kết cục giống như kiếp trước, chỉ còn chờ Lý Viễn xử trí.

Trải qua trận chiến này, chút tinh khí thần còn sót lại của Lý Viễn cũng đã tiêu hao hết, hắn nằm trên giường nhiều ngày, cũng không đứng dậy nổi.

Quốc không thể một ngày không có vua, tất nhiên chỉ có thể để cho hoàng trưởng tử giám quốc.

Hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi, ta thân là hoàng hậu đương nhiên phải giúp chia sẻ khó khăn.

Ta mưu tính lâu như vậy, rốt cuộc cũng có được cơ hội, đưa tay lên đến triều đường.

Ngày phụ thân ta đến gặp ta, ta đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương.

“Nương nương, thần có một chuyện không hiểu?”

“Phụ thân không cần phải hỏi nữa, suy nghĩ trong lòng của người, chính là suy nghĩ trong lòng của con.”

Phụ thân ta lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Nương nương thật sự muốn mạo hiểm bất chấp thiên hạ rộng lớn cũng không sợ sai sao?”

“Cái gì mà đúng sai?”

Ta từ trên cao nhìn xuống phụ thân ta: “Phụ thân, đợi đến khi con ngồi vào cái ghế kia rồi, sẽ không có đúng sai nữa.”

“Hoàng trưởng tử sau này sẽ thành niên, nương nương chính là thái hậu thuận lý thành chương, tội gì phải đi con đường này?”

“Phụ thân, khi con còn nhỏ lúc ở nhà, tổ phụ nói, luận về tâm tư văn chương, nhi lang đương thời cũng không bằng con.”

“Vì sao con phải làm giá y cho người khác chứ?”

“Con là nữ tử! Nữ tử há nào có thể tham chính?”

Ta nhìn phụ thân ta rất lâu, mãi cho đến khi ông ấy không nhịn được mà nhìn sang chỗ khác, ta mới mở miệng nói: “Có gì mà không thể?”

“Chưa bao giờ có tiền lệ!”

“Vậy thì bắt đầu từ con về sau đi.”

“Phụ thân, con đã không còn đường để quay đầu nữa rồi, nếu như người nguyện ý thì ở lại triều đường giúp con, nếu như không nguyện ý thì cứ trình lên đơn từ quan, chuyện của Tạ gia người cũng không cần hỏi nữa."

Sắc mặt phụ thân ta xám xịt, lui về phía sau vài bước, kinh nghi bất định nhìn ta.

“Tạ gia, chỉ nghe theo một mình nương nương sai đâu đ.ánh đó.”

(Còn tiếp)