Chương 2.23

Trên đường, tuyết phủ rất dày, Thẩm Diệu Bình hết giờ làm đem trang sức Tuyết Y quyên tặng đổi thành bạc, dặn dò đám người Tiền Thông đi mua lương thực và quần áo mùa đông, cuối cùng mới ngồi xe ngựa về nhà.

Trong phòng ngủ đốt lò sưởi, không cảm giác được sự lạnh giá như bên ngoài, trên chiếc bàn gỗ tử đàn sơn hoa văn mới đổi lẳng lặng xuất hiện một viên thủy tinh bị buộc nút, Tạ Ngọc Chi ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm rất lâu, lòng khó giải thích được, kể cả khi Thẩm Diệu Bình vào phòng cũng không khiến y chú ý.

Thẩm Diệu Bình phủi tuyết trên người đi, đem ngoại y hơi ướt cởi ra, thuận miệng hỏi: “Nhìn cái gì vậy nhập tâm vậy?”

Tạ Ngọc Chi cũng không trả lời, nghe vậy ngả lưng lên ghế dựa, ung dung nhìn hắn, Thẩm Diệu Bình nhận ra được bầu không khí không đúng, lén lút liếc nhìn trên bàn một cái, sau đó đồng tử hơi co, như gặp ma ——

Kỳ quái, đây không phải là thủy tinh bội gã bán cho cái tên nhóc mập kia sao, nhớ ban đầu gã vì nâng đẳng cấp, chế tạo thủy tinh bội còn cố ý dùng sợi vàng xuyên qua như một tấm lưới, trông vô cùng đẹp. Phủ Lễ thân vương mấy ngày trước mới bị xét nhà, theo lý vật này phải ở trong quốc khố mới đúng, sao lại trong tay Tạ Ngọc Chi??!

Biết đối phương có thể vẫn luôn xem thủy tinh bội gã đưa làm tín vật đính ước, nếu y biết được mình bán cái giống vậy cho người khác… thật là không dám nghĩ.

Mặt Thẩm Diệu Bình vẫn bình tĩnh, làm người ta không nhìn ra manh mối gì, gã ngoảnh mặt làm ngơ đi tới, trước ánh mắt của Tạ Ngọc Chi mà ngồi ở bên giường cởi giày cởϊ qυầи áo, cuối cùng thả mình nằm uỵch xuống giường, kéo chăn nhắm mắt ngủ, tính chạy nạn đây mà.

Ngủ không tới 3 giây, đệm chăn bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm lẽ nào trời muốn diệt gã, yên lặng kéo chăn lên che mặt nói: “Ta buồn ngủ, có chuyện gì ngày khác nói sau.”

Tạ Ngọc Chi cười mà không cười, giọng trên đỉnh đầu gã vang lên: “Ngày khác à? Ngày khác thì em có chắc mình sẽ không đem mấy thứ này bán đầy đường chứ?”

Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm không thể đâu, hiện tại tính toán đâu ra đấy cũng mới bán đi một cái, với thủy tinh bội cũng không phải nói có là có, hiện ở trong tay gã tổng cộng có mấy cái như vậy rồi.

Thấy tên lừa gạt đang ở trong chăn không nói lời nào, Tạ Ngọc Chi kề sát vào Thẩm Diệu Bình, tay kéo chăn, khóe môi cong lên, thấp giọng nói: “Em toàn tìm cách để kiếm tiền, nói ta nghe thử xem, em bán được bao nhiêu tiền rồi.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy mí mắt hơi giật, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không nhiều.”

Tạ Ngọc Chi truy hỏi: “Không nhiều là bao nhiêu?”

Thẩm Diệu Bình khép mắt: “Huynh đoán đi.”

Tạ Ngọc Chi: “Sáu ngàn quan tiền.”

Thẩm Diệu Bình: “…” Đoán chuẩn vậy.

Kéo chăn xuống, chậm rì rì ngồi dậy, Thẩm Diệu Bình điều chỉnh tâm trạng một chút, thở dài nói: “Cõi đời này, mỗi một món đều là độc nhất vô nhị, Nhị gia không nên nghĩ hai miếng ngọc bội này giống nhau như đúc, trong đó tình ý chứa đựng khác nhau vô cùng…”

“Cái lưỡi không xương, nói thật dễ nghe.”

Tạ Ngọc Chi không nghe miệng gã nói bậy, đem thủy tinh bội chơi ở đầu ngón tay một vòng, sau đó tựa cười mà không cười nói: “Thứ này em còn mấy cái, sáu ngàn quan một cái, bán hết cho ta đi.”

Thẩm Diệu Bình chưa từng muốn cái gì từ y, quan chức quyền thế kim ngân châu báu, ngay cả ngân phiếu trong mật thất ngày ấy cũng không lấy, Tạ Ngọc Chi tạm thời xem việc này là lòng tự trọng của nam nhân, cất giữ thật kỹ, nhưng bảo y trơ mắt nhìn Thẩm Diệu Bình đem thứ bán đầy đường, tuyệt đối là không thể.

Thẩm Diệu Bình nghe vậy ngẩn ra, sau đó bật cười: “Nếu như huynh muốn, ta đưa huynh, mà thứ này cũng không phải quý hiếm gì.”

Gã nói là lời thật lòng, Tạ Ngọc Chi đứng dậy, từ hộp trên bàn cầm một tờ ngân phiếu đi tới: “Ta có thể không đòi đồ gì của em, cầm đi, em thích xài như thế nào thì xài thế đó, chỉ cần không uống rượu hoa, dạo chơi thanh lâu, chuyện gì cũng được.”

Ngự Sử tuần thành sống dễ đắc tội với người, Tạ Ngọc Chi sợ lỡ có kẻ nào đó không có mắt đi gây sự, mỗi ngày đều phái người lén lút theo dõi Thẩm Diệu Bình, việc Tuyết Y quyên tiền quyên bạc, y cũng biết rõ.

“Ta không uống rượu cũng không chơi bời ở thanh lâu, trên đời này nam nhân tốt như ta không còn nhiều đâu.” Thẩm Diệu Bình suy nghĩ một chút, vẫn lấy ngân phiếu, nhìn Tạ Ngọc Chi nói: “Tiền này chúng ta dùng để mở tư thục được chứ?”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy môi vô thức co giật, quay đầu đi: “Tiền là của em, em muốn làm sao thì làm, ta không xen vào.”

Thẩm Diệu Bình đến gần nhìn y: “Của ta chính là của huynh, sau này ta chết, tiền còn lại toàn bộ để cho nhị gia tiêu…”

“Không được nói bậy.”

Tạ Ngọc chi lấy tay bưng kín cái miệng gã, giương mắt nói: “Tuy nói đời người ngắn ngủi, như là phù du, nhưng em và ta đều ở tuổi tráng niên, chết là chuyện xa vời, hiện tại không cần bàn về chuyện này nữa, với lại, sao em biết ta sống lâu hơn em hửm?”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy trong nháy mắt im lặng, sau đó chậm rãi bật cười, hôn lòng bàn tay y một chút: “Được, ta không nói, chờ bảy mươi tám mươi tuổi, hai ta tốt nhất nên chết cùng một nơi, không hơn không thiếu khắc nào, như vậy sẽ không khổ sở.”

Nói xong liền rung đùi đắc ý, lẩm bẩm bài thơ gã vừa sáng tác: “Nguyện cùng làm phù du trong trời đất, đồng sinh cộng tử sớm chiều có nhau…”

Bốn mùa trôi nhanh, vội vàng đến rồi đi, mùa đông này đi rất nhanh, thịnh kinh yên tĩnh một dạo cũng bắt đầu sôi động, tiểu thương như trước náo nhiệt mua bán hàng hóa, cũng không khác gì lúc trước, nhưng ở một nơi trong thành chẳng biết lúc nào lặng lẽ xây nên một lớp học, tiên sinh dạy học dán bố cáo trước cửa, nói trẻ con đi đọc sách không cần trả tiền, thậm chí còn đến từng nhà gõ cửa thông báo.

Bách tính trong lòng thầm nói, không trả tiền mà vẫn được học, sao lại có chuyện tốt như vậy?

Người khác vẫn còn chờ xem thế nào, thì Tiểu Hổ nhà Lý nhị thẩm đã đi trước, ai chẳng biết nhà nó nghèo rớt mồng tơi, chẳng có tiền mà ăn cơm, ai biết là Tiểu Hổ Tử đi học mấy ngày, về đã có thể đề bút viết chữ, cũng không lâu lắm liền thi đậu đồng sinh. Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng cùng đi lớp học hài tử càng ngày càng nhiều, thanh danh cũng là truyền ra ngoài.

Thẩm Diệu Bình dùng số tiền còn xây mấy gian hàng, hàng năm cũng có thể kiếm không ít, cuối cùng tích lũy được một ít tiền bạc, noi theo hậu thế mà xây thư viện diện tích khá rộng để mọi người được đọc sách miễn phí. Nhờ Tạ gia giúp đỡ, bên trong có không ít sách cổ, sách độc bản, chứa cả vạn quyển sách, nghe đâu chỉ cần thế gian này có sách, thì ở đây nhất định sẽ tìm được, giúp đỡ không ít học sinh nghèo.

Mùa hè năm kia, Thẩm Diệu Bình đang nằm ở trong sân tắm nắng, trên bàn bên cạnh thấp bày rượu trái cây cùng điểm tâm, cách đó không xa có cây cũng nở hoa, cánh hoa nhạt màu rơi xuống đầy đất, tình cờ một trận gió nhẹ lướt qua, làm mai rụng lả tả.

Hai mắt gã khép hờ, tuấn lãng thanh tú, phong thái như trước không hề giảm đi, từ khi Thẩm Diệu Bình đậu thám hoa, gã vẫn là người trong mộng của toàn bộ khuê nữ thịnh kinh.

Tạ Ngọc Chi khúc đầu gối ngồi ở trên bệ cửa, tay bẻ đi một cành hoa nhỏ, thỉnh thoảng thì sẽ đùa dai, tỷ như là lấy tóc của Thẩm Diệu Bình mà phe phẩy, ghẹo đến người ta ghét bỏ xua tay.

Cách sống của hai người bọn họ như đảo lộn, Thẩm Diệu Bình càng ngày thận trọng, Tạ Ngọc Chi càng ngày như trẻ con.

【 Keng! 】

Người trên ghế đang ngủ say sưa, khi Thẩm Diệu Bình nghe thấy thanh âm quen thuộc mà xa lạ vang lên trong đầu vang lên, làm gã trong nháy mắt tỉnh dậy, chưa phản ứng lại, liền nghe đối phương nói,

【 lần này phục vụ sắp kết thúc, đã chín năm, kí chủ thành công theo dựa vào cố gắng của mình ở thế giới khác mà tạo ra trời đất của riêng mình, trải qua xét duyệt của cán bộ chấp hành Tinh Tế, đã đạt tiêu chuẩn, cũng mong ngài tiếp tục không ngừng cố gắng, quãng đời còn lại tiếp tục, tiếp tục giữ vững phong độ nhá ~ 】

Thẩm Diệu Bình nghe vậy đầu tiên là sững sờ: “Cậu rốt cục phải đi sao?” Sau đó bật cười: “Tôi thấy không nỡ, cậu không sợ tôi chờ cậu đi sẽ ăn cơm mềm tiếp à.”

【 Keng! Tiêu chuẩn xét duyệt không phải chỉ dựa vào bản thân có thể tự cung tự cấp đâu nha 】

Nếu như nói tự lập tự mình cố gắng, khi Thẩm Diệu Bình trở thành Ngự Sử tuần thành ngày đầu tiên cũng đã thỏa mãn rồi, bất quá, hệ thống xét duyệt không lấy điều này làm giới hạn, đa phần là dựa vào lòng người.

Chỉ khi bạn thật lòng yêu một người, mới có thể cam tâm tình nguyện đem hết thảy của mình cho đi, mà không một mực đòi lại.

Thẩm Diệu Bình từ khi đến nơi này, ngoại trừ một lần vào rất nhiều năm trước, cũng không còn giữ quá nhiều hồi ức kiếp trước, gã không sẽ chủ động suy nghĩ, cũng như gã sẽ không nghĩ việc lễ thân vương tạo phản năm ấy, nếu như mình không dùng vũ khí hệ thống cấp đi hỗ trợ, Tạ Ngọc Chi sẽ có kết cục gì.

Nhiều năm như vậy phổ cập giáo dục, mở trường mở lớp, không chỉ là bởi vì Thẩm Diệu Bình muốn làm như vậy, mà còn vì ba điểm công đức kia, gã luôn nghĩ mình nên làm thêm chút việc thiện, nhiều tích góp điểm công đức, sau đó sẽ mua ít đồ bảo mệnh từ hệ thống, dù hệ thống nói rõ việc đó là không thể.

【 Thế giới này vì bạn mà tồn tại, kí chủ nếu như chết, thế giới này cũng sẽ sụp đổ, hệ thống có nghĩa vụ bảo vệ thế giới này ổn định, cũng căn cứ vào tình huống của kí chủ mà tự điều chỉnh tính năng, nếu không nguy cấp, hệ thống mua bán sẽ vĩnh viễn đóng 】

Nói cách khác, lúc trước hệ thống mở chức năng buôn bán chỉ để phục vụ nhu cầu của ký chủ vào trường hợp đó mà thôi, cũng không phải tồn tại mãi.

Thẩm Diệu Bình nhìn cành hoa nhỏ trên đầu, người vẫn còn cầm trong tay cành hoa nhỏ đó, ý cười càng thêm sâu, nhẹ giọng nói với hệ thống: “Vẫn cảm ơn cậu, ta chưa từng nghĩ đời người có thể tốt đẹp như thế.”

【 Keng! Không cần cám ơn đâu, hệ thống chỉ có thể có tác dụng khuyên nhủ, cuộc đời của các bạn, việc cũ của các bạn, các bạn mới chính là nhân vật chính, đời người ngắn ngủi, cứ như phù du, hiếm có cơ hội được sống thêm lần nữa, quãng đời còn lại cũng xin bạn hãy quý trọng nó nhá ~ 】

Không có tình cảm, không có trái tim cũng không đáng sợ, trái tim của bọn họ đến cùng vẫn không hoại tử, cũng có thể cảm nhận được người khác đối tốt với mình thế nào, như vậy là đủ rồi, bằng không cho dù có mười cái hệ thống cũng vô dụng, Thẩm Diệu Bình không xấu, chỉ là sinh nhầm hoàn cảnh thôi.

Hệ thống âm thanh cuối cùng vang lên.

【 Keng! Gỡ chương trình cài đặt, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,

Mở chương trình kiểm tra,

Kiểm tra xong xuôi.

Giải trừ trói buộc,

20%

50%

100%

Giải trừ thành công, lần phục vụ này kết thúc mỹ mãn, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, không hẹn gặp lại ~ 】

“… Sau này không gặp.”

Thẩm Diệu Bình rót rượu, sau đó giơ tay kính đối phương ở xa thật xa, Tạ Ngọc Chi cũng hướng về nơi xa, lên tiếng dò hỏi: “Em kính ai thế?”

Thẩm Diệu Bình ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: “Bạn cũ, nhưng hắn đã đi rồi.”

Nói xong thừa dịp Tạ Ngọc Chi còn chưa tỉnh táo, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, tay trực tiếp kéo người từ trên bệ cửa xuống nói, lòng muốn đòi lại công bằng: “Ban nãy dùng cành hoa nhỏ phá ta, bây giờ phải ném huynh xuống sông!”

Tiếng cười Tạ Ngọc Chi trầm thấp: “Chỗ này cách đê cũng xa đó, chỉ sợ em không nhúc nhích được thôi.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Huynh không biết à, mấy ngày trước nhạc phụ cho người nhanh chóng đào hồ sen ở nhà thủy tạ, cách mấy chục bước thôi hà.”

Tạ Ngọc Chi: “…”

Nắng sớm mờ mờ, mang bóng dáng của những năm tháng yên tĩnh.

Sau đó thời gian trôi nhanh, ngày tháng như thoi đưa, học sinh trong trường tới tới lui lui, cũng có không ít trạng nguyên bảng nhãn, bọn họ áo gấm vinh quy, đều quyên tiền quyên vật cho lớp, khi đó mọi người mới biết, lớp học này chính là do Ngự Sử tuần thành Thẩm đại nhân xây dựng.

Nói tới Thẩm đại nhân á mà, kia thật đúng là làm người ngạc nhiên, Tạ tướng quân là quốc cữu đương triều cao quý, quyền thế ngập trời, thân phận hôn phu của gã tất nhiên cũng là không tầm thường, nhưng lại hàng ngày cam tâm tình nguyện làm một Ngự Sử tuần thành nho nhỏ mà thôi.

Hơn nữa không phải nhất thời, mà là cả đời…