Lục Khởi đăng kí thêm hai môn, mỗi ngày đều có thể chiếm đi hơn một nửa thời gian của hắn, hơn nữa cuối tuần còn nhận làm gia sư cộng thêm chương trình học trong trường, thời gian dư ra gần như không có.
Buổi chiều Hoắc Minh Sâm gửi tin nhắn cho hắn, không hồi âm, gọi điện thoại cũng không bắt máy, tìm người thì không tìm được, quả thực tức giận đến tức ngực, cả ngày ủ rũ. Phương Kỳ cùng Trình Thiên Khải theo bản năng cách cậu một khoảng thật xa.
"Làm sao thế này, mặt tái như vậy."
"Bà dì đến thăm à... ?"
Hoắc Minh Sâm không thèm để ý bọn họ. Con trai với nhau, ở chỗ riêng tư đó vốn dễ bị thương, mặc dù Lục Khởi đã cẩn thận, nhưng cậu vẫn bị sốt nhẹ.
Có bệnh thì con người ai cũng khó chịu, đặc biệt là còn không tìm được người gây ra nó, tâm tình sao mà ổn được. Hơn nữa buổi tối tự học, người được phân đến khoa tài chính kinh tế kiểm tra cũng không phải Lục Khởi.
Phương Kỳ liếc nhìn vẻ mặt đau yếu của Hoắc Minh Sâm, lại nghĩ tới cậu đêm không về, phút chốc đoán được, nhất thời khϊếp sợ đến cảm thấy được bản thân hắn chệch đường ray văng ra khỏi thế giới này,
"Tụi mày... Không phải chứ ... Này cũng nhanh quá rồi? ? ?"
Hoắc Minh Sâm bực mình kéo cổ áo, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tức giận,
"Nhanh cái gì, đọc sách của mày đi."
Lục Khởi tuần tra buổi tự học buổi tối của khoa bên cạnh, hắn bước chậm chậm dọc hành lang theo bản năng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh vừa vặn nhìn thấy Hoắc Minh Sâm nằm nhoài trên bàn, sắc mặt trắng bệch, cau mày, không giống như đang ngủ, chẳng lẽ là... ngã bệnh?
Nhân viên kiểm tra đứng ở bên cạnh cậu, dường như muốn gọi cậu dậy mà lại không dám đánh thức, Lục Khởi quen người đó, đi thẳng vào, kéo cậu ta qua một bên, thấp giọng thương lượng,
"Hôm nay hội trưởng không có ở đây, chúng ta thay người đi, cậu đến khoa thương mại, khoa tài chính thì cứ để tôi."
Hai người đều cùng khoa, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thuận nước đưa thuyền làm đối phương không lý do từ chối, suy nghĩ một lát sau cậu ta đồng ý, vỗ vỗ bả vai Lục Khởi, nói:
"Vậy ở đây giao cho cậu, nhớ đừng để tụi nó ngủ và chơi điện thoại, hội trưởng lần trước kiểm tra có nói, không để lơi lỏng."
"Yên tâm, sẽ không lơi lỏng đâu."
Chờ người rời đi, Lục Khởi đi thẳng tới chỗ bên cạnh Hoắc Minh Sâm, tay sờ trán kiểm tra nhiệt độ, có hơi nóng, đang muốn đánh thức cậu, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị đối mặt đôi mắt âm trầm kia.
Hoắc Minh Sâm không biết vì sao thức dậy, mặt cậu không hề có chút cảm xúc, ngữ khí không xưng được thân mật, như một sư tử đang phát cáu, bất cứ lúc nào muốn đánh nhau,
"Muốn làm gì?"
Cậu thoạt nhìn rất cáu kỉnh, giận dữ nghiến răng, hận không thể đem người trước mắt này đánh một trận rồi mới nói chuyện.
Lục Khởi nhìn cậu, giọng bình tĩnh nói,
"Cậu sốt rồi."
"Liên quan cái shit gì tới anh?"
Hoắc Minh Sâm tức giận, không chịu nổi chuyện hắn không mặn không nhạt, giữa hai người tỏa ra bầu không khí giằng co, không ít người xung quanh đều nhìn lại. Bên cạnh có một con chó vỗ vai Hoắc Minh Sâm nịnh nọt, thấy thế chớp mắt một cái, nói với Lục Khởi:
"Ái chà chà, cậu đến giám sát buổi tối tự học của lớp chúng tôi sao? Tôi nhớ người đó đâu phải cậu, thì ra ban học tập còn có thể tùy tiện thay người à..."
Gã này nói còn chưa dứt lời, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lại, híp mắt,
"Mày con mẹ nó muốn chết à, tin tao khâu miệng mày lại không?!"
Gã này lập tức ngậm miệng, lúng túng không lên tiếng nữa.
Việc đã đến nước này, cán bộ điểm danh không thể vờ mình vô hình nữa, anh ta từ trên bục giảng đi xuống, đang chuẩn bị khuyên nhủ mấy tên cứng đầu, thì thấy Lục Khởi bỗng nhiên đem Hoắc Minh Sâm khó dây từ trong truyền thuyết từ chỗ ngồi lôi dậy.
"Xin lỗi, cậu ta sốt rồi, em dẫn bạn học này xuống phòng y tế, xin anh nghỉ một hôm."
Nói xong cũng trực tiếp đem người "cưỡng ép" đi khỏi phòng học.
Phương Kỳ: Chó ngốc trừng mắt. jpg.
Lục Khởi dùng toàn lực, kéo Hoắc Minh Sâm ra ngoài, mà cậu hai lần đều không chịu cử động, dùng tay bóp vào khớp của Lục Khởi, lạnh lùng nói,
"Buông tay, có tin tôi phế anh không!"
Lục Khởi nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn về cậu, khẽ nhíu mày.
Sau đó...
"Phế đi."
Ngữ khí nhẹ nhàng, mười phần rõ ràng là muốn ăn đòn.
Hắn không tin Hoắc Minh Sâm sẽ động thủ.
"Anh..."
Hoắc Minh Sâm đồng tử co lại, tức đến không nói được gì, nhưng mà quả thực như Lục Khởi dự liệu, cậu thở mấy hơi thì, lực đạo quấn trên cổ tay hắn giảm dần, buông ra, cũng không thấy đối phương động thủ.
Vào lúc này học sinh đều ở lớp tự học buổi tối, lớp học trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chung quanh không có ai, tiếng nói Lục Khởi có một chút vang vọng,
"Nếu như tôi là cậu, sẽ không làm khó dễ cơ thể mình, có chuyện gì đi khám rồi nói."
Nói xong tiếp tục lôi cậu đi xuống lầu dưới, mà lần này lực đạo lại nhẹ hơn rất nhiều.
Tâm lý Hoắc Minh Sâm cuối cùng cũng coi như buông lỏng một chút, nhưng chỉ là một chút, cậu cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Khởi bất thình lình lên tiếng,
"Lục Khởi, anh rất có bản lĩnh, điện thoại không tiếp, tin nhắn không trả lời, anh xem tôi là gì?"
"Ngày hôm nay hội học sinh mở họp hai tiếng, lớp học thì hai tiếng rưỡi, buổi chiều tiết học mới kết thúc, học xong tôi liền vội vàng đi tới xem lớp tự học buổi tối..."
Lục Khởi vỗ vỗ túi quần, nói:
"Hơn nữa ngày hôm qua không có sạc pin, điện thoại tắt rồi."
Hoắc Minh Sâm không nói lời nào, trên mặt viết đầy hai chữ "Không tin", trực tiếp móc điện thoại di động của hắn ra kiểm tra, xác định là thật sự bị tắt, nét mặt lúc này mới giãn ra, cậu trầm mặc chốc rồi nói:
"... Lần sau không được viện lý do này nữa."
Âm thanh có khàn khàn kỳ lạ.
Lục Khởi cảm giác thấy hơi buồn cười, điện thoại di động hết pin cũng đâu phải hắn muốn, nhưng hắn lười giải thích. Trong mắt Hoắc Minh Sâm giải thích chẳng khác nào tranh luận, nói thêm một câu thì sẽ thành tranh cãi, tranh cãi tức là muốn bị ăn đòn, Lục Khởi không nghĩ mình muốn ăn đòn.
"Bây giờ có thể tới phòng y tế không?"
Người nào đó nói chuyện như lẽ đương nhiên,
"Đi chứ, tôi có nói là không đi sao."
"..."
Phòng y tế chỉ có một bác sĩ trực ban, là bác gái hơn năm mươi tuổi, đeo kiếng lão dày cộm, mắt hình như không được tốt lắm, cô này đo nhiệt độ cơ thể cho Hoắc Minh Sâm, thì thấy cậu ta sốt rồi.
"Chàng trai trẻ, phải truyền nước thôi, vậy mới hết sốt được."
Hoắc Minh Sâm sợ nhất là tiêm, nghe vậy liền muốn từ chối, Lục Khởi lại trước một bước đồng ý,
"Vâng, vậy thì phiền cô rồi."
Hoắc Minh Sâm "hả" một tiếng,
"Chuyện nhỏ vậy mà phải chích thuốc sao, ngủ một giấc không phải tốt à."
"Đừng làm khổ mình vậy, chích thuốc tốt hơn."
Lục Khởi ngồi xuống bên cạnh cậu, mượn bác gái ở phòng y tế cục sạc, vừa sạc điện cho điện thoại vừa dựa vào ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần. Hoắc Minh Sâm không muốn quấy nhiễu hắn, mà một mình thì chán, rốt cuộc không nhịn được mà bắt chuyện với hắn.
"Cậu học nhiều môn, không sợ loạn à."
Hoắc Minh Sâm một môn cũng không thêm, lười tới nỗii khiến người ta khinh bỉ.
"Sống cuộc đời hoàn hảo phong phú chẳng phải tốt hơn sao."
Ngủ cũng ngủ không được, Lục Khởi đành mở điện thoại, ánh mắt nhìn qua thấy hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, sau đó thì online đánh game, Hoắc Minh Sâm thấy thế bèn đá hắn một cái, nhăn mặt, có chút tâm trạng bực bội.
"Miệng đắng quá."
Lục Khởi tựa hồ mê chơi không kiềm nổi, tay trống sờ túi quần, sau đó lấy viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay Hoắc Minh Sâm, cũng không ngẩng đầu lên nói,
"Ăn đi."
"..."
Môt chút ấm áp lãng mạn Hoắc Minh Sâm muốn không thấy đâu, cậu không cam tâm dùng răng xé ra giấy bọc, ăn vội, đầu lưỡi tràn ngập mùi nho, ép xuống vị đắng của thuốc.
Cậu chép miệng, tiến đến bên tai Lục Khởi như không có chuyện gì xảy ra,
"Kỳ thực hôn cậu còn ngọt hơn với ăn kẹo."
"..."
Lục Khởi rốt cục có phản ứng, hắn giương mắt, tầm mắt nhìn thấy vị bác sĩ cách đó không xa đang bận rộn, quay đầu hỏi Hoắc Minh Sâm,
"Là hôn tôi ngọt hay bị tôi hôn ngọt?"
# bàn luận làm sao dùng ngôn ngữ trịnh trọng để cợt nhã người khác #
"..."
Hoắc Minh Sâm yên lặng nhắm mắt, không dám nhìn Lục Khởi nữa, cậu sợ chính mình không kiềm chế nổi, lại cùng đối phương thân mật tới đất trời tối tăm.
Hai chai thuốc, nói lâu cũng không lâu lắm, bảo nhanh cũng không nhanh lắm, mắt thấy đã sắp truyền xong, Lục Khởi bỗng nhiên phủi mông ngồi dậy.
"Tôi đi mua nước, về ngay."
Hoắc Minh Sâm nói: "Đi sớm về sớm."
Lục Khởi mới đi, bác gái phòng y tế chẳng bao lâu nữa sẽ cầm hóa đơn tới, tiền thuốc so với bên ngoài mắc không nói nổi, lại thêm một đống thuốc thượng vàng hạ cám, đương nhiên, Hoắc công tử hoàn toàn không thèm để ý làm gì, mà lúc cậu lấy điện thoại di động ra trả tiền, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Lục Khởi tại cửa hàng trong khách sạn mua một bình nước khoáng, dùng tốc độ chậm rì rì của cụ ông tản bộ ngắm chim chóc đi dạo mà về, Hoắc Minh Sâm vừa vặn từ phòng y tế đi ra, cùng gã bốn mắt nhìn nhau,
"Cậu..."
Trong mắt tràn đầy điểm khả nghi, luôn cảm giác cậu cần phải khiển trách chút gì, mà cũng không biết trách cái gì.
Lục Khởi đưa chai nước cho cậu,
"Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi."
Hoắc Minh Sâm liếʍ bờ môi khô khốc, miệng lưỡi có chút khó mà giải thích.
"Không cho tôi nghỉ bệnh sao, buổi tối ra bên ngoài cũng được."
Trong lời nói điên cuồng ám chỉ.
"Đừng hòng mơ tới."
Lục Khởi lôi Hoắc Minh Sâm đi về phòng, kết quả phát hiện buổi tối tự học đã tan, chung quanh đâu đâu cũng có học sinh túm năm tụm ba, hắn theo bản năng buông tay ra, cùng đối phương duy trì khoảng cách nhất định.
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, đứng tại chỗ bất động, mặt như in chữ: Ông đây không vui.
"Ông đây có phải ôn dịch đâu, anh trốn cái rắm."
Lục Khởi nói:
"Lỡ bị người khác thấy được thì làm sao."
Kỳ thực trên sân đâu đâu cũng có nam sinh kề vai sát cánh, so với bọn họ thân mật hơn nhiều lắm, so sánh với cái nắm tay kia thực sự không tính cái gì.
"Thấy thì sao, ai mắt thần tới nỗi liếc nhìn thì biết chúng ta là một đôi."
Lục Khởi cảm thấy Hoắc Minh Sâm có bệnh thật, bệnh còn không nhẹ, người nói quan hệ không thể bại lộ trước chính là cậu ta, ương ngạnh đứng cạnh mình cũng cậu ta, còn có chút tâm lý trả thù bon chen làm hắn lảo đảo nữa.
Lục Khởi chỉ có thể cùng cậu song song cùng đi, nghĩ thầm trên thế giới hẳn là không ai thảm hại hơn hắn, một phân tiền không mò được cũng không nói đi, lại trả không ít, đây không phải là tìm kim chủ, đây là tìm tổ tông rồi.
Tốt nghiệp thì vào Hoắc thị nhất định phải lấy về cả vốn lẫn lãi.
Đi một đoạn đường, tổ tông lên tiếng,
"Thứ sáu, ra ngoài chơi tới tôi."
Lục Khởi tính toán một chút, gia sư vào buổi tối, ngày mai ban ngày thì chắc được, gã hỏi Hoắc Minh Sâm,
"Cùng cậu ra ngoài chơi có lương không?"
Dù sao đi chơi cùng chính là nghề nghiệp chính đáng đấy, phải bỏ sức lao động ——
Nói gì đi hệ thống? Tao lại đúng quá rồi à? Mày không nói lại được đúng không? Thôi tao biết tao giỏi rồi! Thật quá khen! Ngại ghê hà!
Hệ thống: ...
Nó hiện tại mới phát hiện, kí chủ này không phải người thường, thích lợi dụng sơ hở. (Hệ thống muốn bổ sung: Kí chủ này có vẻ hơi tự luyến! )
"... Fuck! Con mẹ nó! Trong mắt anh chỉ có tiền thôi à?!"
Hoắc Minh Sâm nghĩ Lục Khởi có bệnh, cho hắn thẻ ngân hàng thì lại không muốn, nhất định phải lượm lượm lặt lặt mấy đồng tiền. Thôi vậy, nghĩ theo hướng tốt, cái này gọi là có nguyên tắc, có làm thì mới có ăn.
Hướng Lục Khởi bấm điện thoại chuyển tiền, cậu tựa tiếu phi tiếu hỏi,
"Có đủ chưa?"
Lục Khởi lập tức kiểm tra,
"Đủ."
Bỗng nhiên tìm được con đường phát tài, tâm tình của hắn hiếm thấy có chút vui sướиɠ, thành khẩn đưa ra kiến nghị,
"Chủ nhật này ra ngoài chơi luôn đi."
"Đừng có mơ."
Hoắc Minh Sâm híp mắt nói,
"Anh đây cũng không phải bao trai——, tại sao đi với cậu thì phải trả tiền, lần sau không được kiếm cớ này nữa."
"..."
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khởi: Cảm giác mình muốn được bao rất nhiều lần...