Lục Khởi dùng cặp mắt đen nhìn chằm chằm cô nàng, không lên tiếng, Lục Duyên rốt cục cũng không nhịn được cười ra tiếng, ngón trỏ thon thon chỉ chỉ vào đầu hắn,
"Anh nha, đừng cả ngày nghĩ đến kiếm tiền từ vợ, đàn ông muốn tự lập thì phải tự mình cố gắng, mẹ nói không cho em lén lút trợ cấp, cho anh khỏi làm bừa."
"Anh cũng không có ý định tìm mẹ xin tiền, đàn ông số khổ thì sẽ khổ thôi, em chăm sóc tốt bản thân mình là được."
Ba Lục Khởi qua đời sớm, mẹ nuôi hai anh em khôn lớn, sau đó mẹ tuổi cao, thân thể cũng không tốt, cả nhà sống dựa vào lương hưu.
Lục Duyên kỳ thực thành tích không thấp, cấp ba bỏ học ra ngoài làm việc, một nửa là muốn ra sức làm, một nửa là vì nuôi gia đình, gương mặt sáng sủa xinh đẹp, một thân một mình xa xứ cực khổ người ngoài nào hay biết.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lục Duyên nhìn thời gian trên điện thoại, lúc này mới phát hiện thấm thoát đã ba tiếng trôi qua.
"Ai ya, thời gian không còn sớm, em phải đi rồi."
Lục Khởi thuận thế đứng lên, đỡ lấy chiếc cặp da chứa đầy văn kiện trên vai em gái mình,
"Đi thôi, anh đưa em đi."
"Cũng tốt, em ngồi xe sếp đi ra sân bay, ông ấy ở khách sạn gần đây bàn chuyện làm ăn, cũng không xa."
Lục Duyên cười híp mắt kéo cánh tay Lục Khởi, nghiêng đầu dựa vào trên bả vai hắn, giọng nói có chút cảm khái,
"Năm ngoái em dự định về nhà ăn tết, ai mà biết thư kí của ông chủ thôi việc, cho em lên thay, dưới đấy nhiều người đỏ mắt nhìn chằm chằm vị trí này, em sao dám xin nghỉ."
Lục Khởi nghe nàng nói liên miên lải nhải, cũng thừa kiên nhẫn,
"Ông chủ của em sao thế, nếu cực thì nói anh, kiên trì vài năm nữa, chờ anh tốt nghiệp nuôi em."
"Năng lực anh, anh không để em nuôi là tốt rồi."
Lục Duyên không biết nhớ tới điều gì, tinh thần có chút mơ hồ,
"Kỳ thực lúc trước em làm thư ký của công ty nhỏ, kết quả ma xui quỷ khiến thể nào ông chủ lại nợ em một lần, ông ta liền cho em làm trong công ty. Học lực của em vào cửa công ty còn không được, nhân phẩm thế nào em không đánh giá, bất quá đối với em tạm ổn."
Hai người nói chuyện tới khi tới cửa khách sạn, Lục Khởi nhìn thấy khách sạn này cũng lộng lẫy, nghĩ thầm ông chủ của Lục Duyên cũng xuất thân trong dòng dõi, hắn đem túi trả lại cho Lục Duyên,
"Vậy anh đưa em tới đây, một mình bên ngoài phải sống cho tốt."
"Dạ, anh cũng vậy."
Lục Duyên đi vào cửa chính khách sạn, quay đầu nhìn thấy Lục Khởi vẫn đứng tại chỗ, lòng không khỏi mềm đi, cười quay người lại ôm hắn một cái. Nàng kéo dài giọng:
"Anh ơi ~ "
Cô hiếm khi có cảm giác làm em gái, gọi thôi cũng không nói gì nữa. Lục Khởi xoa đầu cô nàng, âm thanh ôn nhu như ngọc,
"Ngoan, có tiền lương gửi anh nha."
Lục Duyên lập tức trở mặt, tức giận đẩy hắn ra.
"Chết cũng không đổi! Em đi đây."
Lục Khởi đứng yên tại chỗ cười vui khôn tả, bất kể là đời trước hay đời này, trong ký ức hắn tựa hồ có rất ít thời điểm thực sự vui vẻ. Thiếu niên đẹp trai lại trong sáng như một cái đèn, hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, nhưng mà cảnh tượng rơi vào trong mắt người nào đó, lại có vẻ hơi chói mắt.
"Minh Sâm, em nhìn gì thế, anh nói chuyện em có nghe không."
Tiệc của Hoắc gia cũng gần khách sạn này, tắc đường, xe chạy chầm chậm, Hoắc Minh Sâm tùy ý thoáng nhìn ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy người quen.
Một cô gái xinh đẹp cùng Lục Khởi đứng ở trên đường tình chàng ý thϊếp, vừa kéo vừa ôm, trên mặt cả hai người đều là ý cười dịu dàng, phía sau là khách sạn, rất khó khiến người không nghĩ bậy.
Ánh mắt Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên tịch mịch, tầm mắt xuyên qua cửa sổ xe, nhìn gương mặt Lục Duyên có thể làm nam nhân thần hồn điên đảo một lúc lâu, nhưng mà một giây sau tài xế liền khởi động xe, bóng người của bọn họ biến mất, tựa như vừa nãy chỉ là ảo giác.
Hoắc Minh Sâm hiện tại không thể vác dao đi chém đôi cẩu nam nữ kia, cậu hoàn toàn có thể nhịn được.
"Không có gì."
Trả lời anh mình một câu, cậu bình chân như vại nhắm chặt mắt lại, bình tĩnh tới khó mà tin nổi, nhưng mà tựa như bên ngoài là sóng ngầm cuồn cuộn cùng thái dương không tự chủ nổi gân xanh lại làm cho Hoắc Minh Thành nhạy cảm nhận ra điều gì đó,
"Anh biết em không muốn đi ăn cơm, mà chú Ba khó khăn lắm mới về được, phải chú ý sắc mặt một chút."
"Em biết."
Hoắc Minh Sâm liền nói một câu như vậy, phần sau lại không mở miệng. Trên người cậu tựa hồ có một quả bom hẹn giờ, lơ đãng nói một câu, một chuyện, đều có khả năng phát nổ.
Lục Khởi không cảm giác thấy cái gì, hắn đến ngân hàng rút tiền, thời gian này hắn tích cóp, phát hiện mình gần như có thể trả hết nợ được rồi.
Chuyện này khiến lòng hắn đột nhiên thả lỏng, giống như đã giải quyết rất lâu được tâm bệnh, chân chính là không còn nợ nần gì. Gọi điện thoại cho tên chủ nợ đen đủi hẹn thời gian trả tiền, đối phương vui tới nổi mém tí là nữa mừng đến phát khóc, nói chuyện cũng không lưu loát,
"Được được được, tuần này tao rảnh, đem chứng minh và giấy nợ tới. Đúng là sinh viên đại học danh tiếng, so với tụi tao quả là quá giỏi, nhanh như vậy có thể kiếm ra tiền rồi..."
Đoạn sau nói cái gì đó Lục Khởi không tiếp tục nghe nữa, hắn cúp luôn điện thoại, lần đầu tiên suy nghĩ một điều gì đó nghiêm túc.