Chương 43

Anh ta vừa đi vào, nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi trên sofa thì vui vẻ chạy tới: “Cô Bảo Châu, cô về rồi.”

Anh ta nói xong, phát hiện có một người đàn ông đang ngồi đối diện Trịnh Bảo Châu, hơn nữa còn rất đẹp trai, nhất thời chuông cảnh báo trong lòng vang lên: “Người này là ai?”

Trịnh Bảo Châu lại ăn một quả cam: “Là khách sống ở đây, tối qua cậu ta còn chứng kiến anh thua tôi tỷ số 0:4, anh không có ấn tượng sao?”

Đàm Diệu: “…”

Có ấn tượng, nhưng không cần thiết nhắc lại tỷ số này đâu.

Nghe thấy đối phương không phải bạn trai của Trịnh Bảo Châu, Đàm Diệu tạm thời giảm mức cảnh báo xuống một bậc. Trịnh Bảo Châu nhìn Đàm Diệu, hỏi anh ta: “Nghe nói anh đang tìm tôi sao? Có việc gì vậy?”

Đàm Diệu cười tít mắt: “Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn bái cô làm cô giáo, định nhờ cô dạy tôi gắp thú.”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày: “Không phải anh tự xưng là cao thủ à? Còn muốn tôi dạy ư?”

“Haiz, thì núi cao còn có núi cao hơn mà.” Đàm Diệu rất biết cách lùi để tiến vào những lúc thế này.

Trịnh Bảo Châu suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Được thì cũng được, nhưng tôi không có thời gian, hơn nữa tôi phải thu phí.”

“Được, nghe theo cô hết.” Đàm Diệu thấy đã thành công bước đầu tiên thì không khỏi vui sướиɠ trong lòng. Anh ta không tin Trịnh Bảo Châu ở chung với anh ta một thời gian mà không khuất phục bởi sức quyến rũ của anh ta!

Thấy Trịnh Bảo Châu liên tục ăn cam, Đàm Diệu ân cần hỏi: “Cô Bảo Châu, cô thích ăn cam sao?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Cũng không thích lắm.”

Khúc Trực khẽ hừ một tiếng: “Vì cậu cảm thấy tiện, bóc vỏ ra là ăn được rồi, không cần gọt.”



Trịnh Bảo Châu ăn xong quả cam cuối cùng: “Đây là phẩm chất cơ bản của một loại trái cây ưu tú.”

Khúc Trực khẽ cười rồi đứng dậy rời đi.

Đàm Diệu thấy anh đi xa, trực giác mách bảo anh ta quan hệ giữa Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu không đơn giản. Nhưng vào lúc này mà hỏi Trịnh Bảo Châu tới cùng có thể sẽ gây phản cảm cho cô, anh ta bèn đổi chủ đề: “Lúc nãy hai người đang nói gì vậy?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chủ đề của con trai.”

Đàm Diệu: “Tôi cũng là con trai, cô nói với tôi đi!”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta một cái rồi hỏi: “Anh có người quen học ở Đại học H không?”

“Thật là trùng hợp!” Đàm Diệu vỗ tay: “Em họ tôi, chính là cô gái theo tôi tới đây vào hôm qua, con bé học Đại học H đấy!”

Mắt Trịnh Bảo Châu phát sáng. Không ngờ cô hỏi đại mà hỏi được đúng người!

“Vậy anh giúp tôi hỏi thăm một người nhé? Coi như là giao dịch, tôi có thể dạy anh gắp thú miễn phí.”

“Được đấy.” Đàm Diệu đồng ý ngay lập tức: “Cô nói đi, hỏi thăm ai?”

“Một người tên Lý Dật Phàm.”

Trịnh Bảo Châu không biết nhiều về Lý Dật Phàm, cô nói hết những thông tin mình biết cho Đàm Diệu. Sau đó, cô đang tìm cơ hội hỏi Tuệ Tuệ thì Tiểu Ngọc và Lương Tuệ Tuệ đã đứng trước quầy lễ tân. Thấy Trịnh Bảo Châu và Đàm Diệu thì thầm với nhau, hai người không khỏi càng tin tưởng vào suy đoán của mình: “Tôi nói không sai mà, anh Đàm này chắc chắn muốn theo đuổi cô Bảo Châu.”

Với tư cách là một người hâm mộ hàng đầu của thuyền Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, Lương Tuệ Tuệ đột nhiên cảm nhận được nguy cơ: “Vậy chúng ta nên làm gì đây? Liệu địa vị của anh Khúc có gặp nguy hiểm không?”

Tiểu Ngọc nói: “Chắc là không đâu.”

Lương Tuệ Tuệ vẫn còn lo lắng: “Mặc dù anh Khúc là trúc mã của cô Bảo Châu, nhưng anh Đàm này cứ như rớt từ trên trời xuống! Tôi nghe người khác nói rằng trúc mã cũng không thể đấu lại một người lạ rớt từ trên trời xuống đâu!”



Tiểu Ngọc không tán thành xua tay: “Tuệ Tuệ, cô như vậy là chỉ biết một mà không biết hai rồi. Anh Khúc cũng đâu phải là một trúc mã bình thường, anh ấy là một trúc mã thuộc hệ từ trên trời xuống đấy! Trúc mã thuộc hệ từ trên trời xuống là người có cả hai thuộc tính vừa là trúc mã, vừa là người từ trên trời xuống, có thể nói là một sự tồn tại vô địch!”

“Ồ!” Lương Tuệ Tuệ nghe cô ấy nói như vậy mới yên tâm hơn rất nhiều.

Chỉ cần couple mà cô ta đang ship không BE* là được.

* BE: Bad ending: kết cục tồi tệ, nhân vật không được hạnh phúc.

Mạnh Nhã Hâm đi ngang qua nhìn thấy hai người họ đang thì thầm thì to nhỏ với nhau bèn tò mò nghiêng người lại gần: “Hai người đang nhìn gì thế?”

Lương Tuệ Tuệ chào cô ấy rồi mới nói: “Tiểu Ngọc nói hình như anh Đàm đó muốn đuổi theo cô Bảo Châu.”

“Hả?” Mạnh Nhã Hâm vội quay đầu lại nhìn, anh Đàm đó là ai mà lại không biết trời cao đất dày như vậy?

Lương Tuệ Tuệ tiếp tục: “Tuy nhiên vừa rồi hai chúng tôi có thảo luận sơ qua, địa vị của anh Khúc vẫn không thể lay chuyển được.”

Khi Mạnh Nhã Hâm nghe vậy, thì thấy hình như lời này có gì đó không ổn. Cô ấy quay đầu lại nhìn Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc: “Không lẽ hai người cho rằng Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là một đôi à?”

Lương Tuệ Tuệ liên tục gật đầu: “Rất nhiều chị em trong khách sạn của chúng tôi đều đang chèo thuyền hai người họ!”

Mạnh Nhã Hâm: “...”

Mau chóng bảo chị em của mấy người đổi sang chèo một đôi khác đi.

Tội nghiệp quá.

“Chuyện đó.”