Chương 44

Mạnh Nhã Hâm đến gần họ, nhỏ giọng nói: “Hai cô có biết Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực học cùng cấp ba không?”

“Biết chứ.” Hai người gật đầu.

Mạnh Nhã Hâm lại nói tiếp: “Một người đẹp trai, một người xinh gái, học tập cũng không tệ, chẳng phải trông rất xứng đôi sao?”

“Một cặp trời sinh!”

“Nhưng ở trường trung học của chúng tôi, không có ai trông đợi hai người họ thành đôi cả!” Nói đến đây, Mạnh Nhã Hâm lắc đầu: “Mọi người đều biết họ là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng những cô gái thích Khúc Trực sẽ không bao giờ ghen tị với Trịnh Bảo Châu, bởi vì cả lớp đều biết hai người họ không hợp nhau. Bạn thân từ nhỏ đến lớn của hai người bọn họ, chính là người ở bữa tiệc đón Khúc Trực đấy, hai người còn nhớ không?”

“Ý cô là cô Sầm?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy. Cô ấy còn từng thề độc rằng nếu Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đến với nhau, cô ấy sẽ ăn hết bàn phím ở nhà.”

Lương Tuệ Tuệ: “...”

Tiểu Ngọc: “...”

“Trên thế giới có hàng vạn cặp đôi, nếu cặp này không ngọt ngào thì chúng ta hãy đổi sang cặp khác.” Câu nào của Mạnh Nhã Hâm cũng đều là lời thật lòng: “Đừng đi mãi một đường đã định sẵn sẽ tối tăm.”

Trịnh Bảo Châu không biết gì về cuộc họp nhỏ giữa ba người họ, gần đây cô đang một lòng tập trung vào việc cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình. Cô thực sự đã đăng ký một lớp diễn xuất cho mình, chỉ cần có thời gian là sẽ xem các video học tập. Trước đây cô đăng ký một lớp học trực tiếp, nhưng bây giờ vì cô còn phải đến phố điện ảnh để diễn vai quần chúng nên cô đã chuyển sang một lớp đào tạo trực tuyến.

Các video đều được giáo viên ghi hình trước, chỉ cần luyện tập theo video là được, cuối mỗi buổi học sẽ có một bài tập bảo họ ghi lại phần biểu diễn của mình, sau đó giáo viên sẽ giải đáp trong video tiếp theo.



Bằng cách này, mặc dù không đối mặt trực tiếp nhưng thời gian rất linh hoạt, đối với Trịnh Bảo Châu mà nói sẽ càng thuận tiện hơn. Ngoài việc xem video, cô còn mua rất nhiều sách, không chỉ về diễn xuất mà ngay cả sách về biên kịch cô cũng không bỏ qua.

Nhờ tham gia các lớp học cộng với việc học tập trực tiếp trên phim trường, Trịnh Bảo Châu cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này mình đã có chút tiến bộ. Nhưng rõ ràng là chút ít tiến bộ này còn lâu mới đủ, mục tiêu của cô là trở thành một diễn viên giống như dì út Tô Minh Mỹ của mình, vì vậy cô vẫn cần phải nỗ lực rất nhiều.

Khi Khúc Trực đến nhà hàng để ăn, anh thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi ở chỗ cũ của mình, đeo tai vừa xem video vừa ghi chú. Anh liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào nhà hàng. Sau khi anh ăn xong, Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi ở đó, nhưng đã ngủ gục trên bàn.

Trịnh Bảo Châu thích ngồi đọc sách trong góc do cô tự tay trang trí này, ghế sô pha ở đây là chiếc ghế mà cô cảm thấy thoải mái nhất sau khi ngồi thử từng cái một, những cuốn sách trên giá sách ở đây cũng được cô lựa chọn cẩn thận từng cuốn một. Vào một ngày mùa đông như thế này, giữa buổi trưa quang đãng, ánh nắng bên ngoài chiếu qua chiếc cửa sổ trần rọi xuống sàn nhà, được ngồi trong thế giới nhỏ bé này vừa tắm nắng vừa đọc sách khiến Trịnh Bảo Châu cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ là kết quả của việc quá thoải mái chính là cô đã vô tình ngủ thϊếp đi.

Khúc Trực đứng đó vài giây, rồi cất bước về phía Trịnh Bảo Châu.

Trước mặt đặt một chiếc máy tính bảng đang mở video biểu diễn. Đoạn video đã bị cô ấn nút tạm dừng, động tác của cô giáo dừng lại ở tư thế rất mắc cười. Tai nghe chưa được rút ra khỏi máy tính, chỉ tùy tiện đặt trên bàn. Trịnh Bảo Châu gối đầu lên một cuốn sách mở toang, ngủ rất ngon lành, điều kỳ diệu là chiếc bút cô cầm trên tay không hề rơi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế viết.

Cảnh tượng này khiến Khúc Trực chợt nhớ đến hình ảnh ở cấp ba. Khi đó, Trịnh Bảo Châu học mệt rồi cũng ngủ gục trên bàn như thế này. Thậm chí có lần cô còn đặt tờ giấy vừa mới ghi chép dưới mặt, đến khi tỉnh dậy, nét chữ đã in lên mặt cô.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó Khúc Trực có hơi buồn cười, anh lại tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống cuốn sách của Trịnh Bảo Châu. Đây là một cuốn sách chuyên ngành về biểu diễn, trên đó được ghi chú rất nhiều bằng bút màu, thậm chí có nơi còn dán giấy ghi nhớ.

Năm lớp ba tiểu học, Khúc Trực đã biết rằng Trịnh Bảo Châu muốn trở thành một ngôi sao nữ, chỉ là anh không ngờ Trịnh Bảo Châu lại nghiêm túc đến vậy.

Cô cố chấp hơn nhiều so với anh tưởng, cũng kiên trì lâu hơn nhiều so với anh nghĩ.

Mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa kính cửa sổ rọi xuống mặt sàn, lặng lẽ chiếu vào hai người bọn họ. Khúc Trực lấy một chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha đắp lên vai Trịnh Bảo Châu.