Chương 25

Ai bảo cô và Mạnh Nhã Hâm làm bạn không phải do duyên phận chứ?

Cô gửi hình cho Mạnh Nhã Hâm xong thì đi thẳng lên tầng, không tiếp tục tám nhảm nữa. Sau khi tắm xong, vừa nằm lên giường cô đã nhận được tin nhắn tan làm của Vương Tĩnh Nghệ: “Cuối cùng chúng tôi cũng được tan làm rồi, giờ chúng tôi đang ngồi xe về, vừa lạnh vừa đói [Khóc hu hu.jpg].”

Trịnh Bảo Châu: Ha ha ha, hiện giờ tôi đã nằm trên giường rồi!

Vương Tĩnh Nghệ: [Chanh.jpg]*

*Chanh: Ghen tỵ.

Vương Tĩnh Nghệ: Hôm nay chuyện ở đoàn phim cô đừng để tâm, đạo diễn ở trường quay là vậy đó, gặp ai cũng mắng hết.

Trịnh Bảo Châu: Haiz không sao, tố chất tâm lý của tôi không tệ đến vậy [Đầu chó.jpg] hơn nữa đạo diễn nói cũng có lý, tôi đúng thật là đã cư xử không chuyên nghiệp.

Cô đến phim trường làm diễn viên quần chúng chỉ để rèn luyện bản thân, và chỉ khi phát hiện thiếu sót thì mới có thể kịp thời sửa chữa.

Trịnh Bảo Châu: Ngược lại là diễn viên bị tôi đá, anh ấy không sao chứ? [Che mặt.jpg] Lúc đó tôi sợ muốn rớt quần, không khống chế được sức mình. [Che mặt.jpg]

Vương Tĩnh Nghệ: Ha ha ha ha ha yên tâm, anh ấy không sao hết, nhưng chắc chắn sẽ bị trưởng nhóm chửi té tát. [Che mặt.jpg]

Trịnh Bảo Châu: Người không sao là được rồi. [Che mặt.jpg]

Trong lúc hai người trò chuyện, đoàn làm phim của Tôn Tịnh cũng tan làm. Không giống như những diễn viên quần chúng khác, cô ta có xe đưa rước riêng, Tôn Tịnh ngồi trong xe cảm thấy ấm hơn nhiều. Cô ta điều chỉnh lưng ghế cho thoải mái và nửa nằm nửa ngồi đó chơi điện thoại.



Trợ lý đang ngồi bên cạnh cô ta kể những tin đồn nghe được hôm nay: “Chị Tịnh, fan cứng của chị, người tên là Vương Lỗi ấy, chị có ấn tượng gì về cậu ta không?”

Tôn Tịnh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừm, là cái người hay đóng vai phụ trong đoàn phim đúng không?”

“Đúng vậy, hôm nay cậu ta đến đoàn làm phim “Khanh Trần”, Trịnh Bảo Châu cãi nhau với chị lần trước ấy, con ả diễn viên quần chúng á, cô ta cũng ở đó.” Nói tới đây, trợ lý theo phản xạ hạ giọng xuống: “Em nghe nói hôm nay Vương Lỗi ở đoàn làm phim dọa cô ta, làm cho cô ta bị đạo diễn mắng một trận. Đây chắc chắn là để báo thù cho chị.”

Tôn Tinh nhướng mày, liếc trợ lý một cái: “Tên đó cũng thông minh đấy, nhưng mà mấy đứa như diễn viên quần chúng tên Châu gì đó thì không nhất thiết phải quan tâm, quan tâm khác gì tự hạ thấp mình đâu?”

Trợ lý đã ở bên cạnh Tôn Tịnh một thời gian dài nên rất nhanh đã hiểu ý: “Dạ em hiểu rồi, em sẽ bảo người nói một tiếng.”

Tôn Tịnh “Ừm” một tiếng rồi tiếp tục xem điện thoại.

Phía bên kia, Vương Tĩnh Nghệ vẫn đang gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo Châu: Ngày mai cô có đến phim trường không? Tôi định ngày mai nghỉ một ngày, ngày mốt mới đến.

Trịnh Bảo Châu: Tôi cũng vậy. Ngày mai tôi sẽ đi xem nhà.

Vương Tĩnh Nghệ: ? ? ?

Gửi ba dấu chấm hỏi xong, nghĩ đến bộ đồ thảm đỏ Bunny mà Trịnh Bảo Châu mặc hôm nay, Vương Tĩnh Nghệ dần trở nên điềm tĩnh.

Vương Tĩnh Nghệ: Cô định mua nhà hả?

Trịnh Bảo Châu: Mai đi xem thôi chứ tôi không có tư cách mua [Tách đôi.jpg]

Vương Tĩnh Nghệ: Không phải chứ, tới cô cũng không mua được? Là do không lấy được phiếu xếp hàng hả?



Trịnh Bảo Châu: Do không đủ chứng chỉ.

Vương Tĩnh Nghệ: ?

Thế giới của người giàu là vậy đó hả?

Hai người cũng không nói quá kỹ, bọn cô ở trường quay cả một ngày rồi, lúc này đều đã kiệt sức. Trịnh Bảo Châu ngáp một cái, chúc Vương Tĩnh Nghệ ngủ ngon. Ngày thứ hai, trung tâm môi giới đúng mười giờ mở cửa, bởi vì lần này chỉ đón tiếp những nhân tài cao cấp có thư mời nên không có cảnh đông nghẹt người như mở bán bất động sản thông thường.

Trịnh Bảo Châu và Tề Thịnh đến lúc chín giờ rưỡi, trung tâm môi giới cũng không có quá nhiều người. Hôm nay Khúc Trực cũng tới, nhưng anh vẫn lạnh lùng đi phía trước, không nói một lời. Tề Thịnh nhìn thấy mà rùng mình, tuy hồi đó lão Khúc và Trịnh Bảo Châu cũng có mâu thuẫn nhưng chỉ là cãi nhau thôi, không giống như cảnh núi tuyết rợn người hôm nay.

“Cô Bảo Châu, có phải cô lại cãi nhau với lão Khúc không?” Tề Thịnh đi bên cạnh Trịnh Bảo Châu, nhỏ giọng hỏi thăm cô: “Tôi thấy hôm nay tâm trạng của lão Khúc không tốt lắm.”

Trịnh Bảo Châu cũng liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Khúc Trực một cái, lắc đầu nói với Tề Thịnh: “Đâu có, hôm qua tôi còn khen cậu ta không tiền tuyệt hậu mà.”

Tề Thịnh nghi ngờ: “Không tiền tuyệt hậu à? Đó là từ hay mà, cậu ta tức giận cái gì chứ?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Có lẽ bởi vì trọng điểm của tôi là ‘tuyệt hậu’.”

Tề Thịnh: “…”

Cô Bảo Châu thật hài hước, ha ha.

Trịnh Bảo Châu đi theo Tề Thịnh và Khúc Trực thuận lợi trà trộn vào trong hội trường, lần trước lúc cô tới đây, ở đây vẫn là một trung tâm bán hàng lạnh như băng, hôm nay lại trang trí cả hoa tươi lẫn băng lụa rực rỡ, còn có bong bóng, người không biết còn tưởng đang đón Tết thiếu nhi.