Chương 24

Tay Mạnh Nhã Hâm cầm quả táo đã cắn mất mấy miếng, nghe thấy giọng cô thì nhìn sang: “Bảo Châu cậu về rồi hả? Chỉ là tớ vừa ăn cơm tối xong, đúng lúc gặp tiến sĩ Khúc muốn nói chuyện với cậu ấy một lúc thôi, bảo cậu ấy đừng bí mật kể xấu cậu đó.”

“Ồ, lúc này mất bò mới lo sửa chuồng à?” Trịnh Bảo Châu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô ấy: “Sao cậu còn ở đây thế? Không đi học à?”

Mạnh Nhã Hâm nói: “Tớ xin nghỉ Tết rồi, tớ định ở chỗ cậu chữa trị vết thương tình.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Khúc Trực im lặng ngồi ở ghế sofa đối diện hai cô, đôi chân dài vắt chéo, rủ mắt đọc cuốn tạp chí khoa học, nhìn trang bìa thì cuốn tạp chí này được lấy từ giá sách của quán rượu.

Mãnh Nhã Hâm lại cắn một miếng táo trên tay, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên: “Hơn nữa, táo chỗ các cậu ngon quá. Ngày mai tớ cũng tới vườn cây ăn quả hái một ít.” Cô ấy vừa nói vừa tò mò nhìn Trịnh Bảo Châu: “Sao cậu lại về sớm vậy? Đoàn phim cho nghỉ quay sớm hả?”

“Nghỉ sớm cái gì, tớ về trước đấy.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Tớ đến phố điện ảnh hai lần, cả hai lần đều không thuận lợi, có thể là bởi vì người nào đó lây xui xẻo sang cho tớ.”

“...” Mạnh Nhã Hâm liếc Khúc Trực đang ngồi đối diện, không hổ là người trưởng thành, Trịnh Bảo Châu đổ hết lỗi lên đầu anh, anh vẫn có thể thờ ơ. Cô giả vờ ho nhẹ, hỏi thăm Trịnh Bảo Châu: “Cậu kể tớ nghe xem nào, hôm nay lại có chuyện gì? Đừng bảo cậu lại cãi nhau với người ta nữa nhé?”

“Đương nhiên không rồi, hôm nay chuyện là…” Trịnh Bảo Châu kể cho Mạnh Nhã Hâm sống động như thật: “Lúc đó bọn tớ đang quay phim, bọn tớ đến dãy núi ngoại ô hoang vu, gió đêm thổi vù vù, xung quanh tối đen, đột nhiên tớ cảm giác có gì đó túm lấy chân tớ! Tớ vừa quay đầu lại nhìn, hay lắm, một thây ma máu thịt lẫn lộn bò dưới chân tớ kêu gào với tớ.”

Trịnh Bảo Châu kể đến đoạn này, còn cố ý túm lấy chân Mạnh Nhã Hâm, gầm gừ với cô ấy. Mạnh Nhã Hâm sợ đến mức suýt ném cả quả táo, vội vàng rụt chân mình lại: “Cậu, cậu ngồi đó kể là được rồi, đừng động tay động chân.”

Trịnh Bảo Châu rút tay về, chậc một tiếng: “Tớ nói với cậu, cảnh bố trí, hiệu ứng hóa trang, không khí của đoàn phim, kinh khủng hơn căn phòng trốn thoát chúng ta từng chơi nhiều! Lúc đó tớ sợ tới nỗi nhảy dựng lên, đạp một cú vào thứ đồ chơi đó!”

“...” Mạnh Nhã Hâm mím môi, dò xét hỏi: “Sau đó đạo diễn đuổi cậu về à?”



“Gần như là vậy.”

“...” Không hổ là cậu, Trịnh Bảo Châu.

Khúc Trực đang ngồi đối diện đọc tạp chí khẽ cười một tiếng, cũng chẳng ngẩng đầu lên cảm thán một câu: “Làm chúng tôi chờ mong, không biết ngày mai Trịnh Bảo Châu lại gây ra chuyện gì đây?”

“Cậu…” Tư thế của Trịnh Bảo Châu như sắp gây lộn với Khúc Trực, Mạnh Nhã Hâm ở bên cạnh giữ lại kịp thời.

“Ha ha, gì ấy nhỉ.” Mạnh Nhã Hâm gượng gạo đổi đề tài: “Khúc Trực tôi nghe nói các cậu đang nghiên cứu trí tuệ nhân tạo phải không?”

“Ừ.” Khúc Trực thoải mái trả lời một tiếng.

Mạnh Nhã Hâm giả vờ như rất hứng thú hỏi: “Vậy các cậu có thể tạo ra cái loại trong phim ảnh hay không, robot tình nhân ấy?” Cô vừa nói vừa thở dài một hơi: “Yêu đương với con người quả thật quá mệt mỏi, tôi muốn mua một bạn trai robot.”

Khúc Trực nói: “Theo lý thuyết mà nói thì có thể, nhưng vẫn cần thêm thời gian, giao cho con cháu đời sau của tôi thực hiện vậy.”

Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện cười rộ lên: “Gì cơ, cậu cảm thấy cậu còn có con cháu đời sau á? Ai thèm sinh con cháu đời sau với cậu chứ? Ha ha ha ha ha ha.”

“...” Khúc Trực đặt cuốn tạp chí xuống, quay đầu rời đi.

Mạnh Nhã Hâm cạn lời, cô nghi ngờ Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực là cặp oan gia bảy đời, cho nên vừa gặp nhau là cắn xé.

Trịnh Bảo Châu khiến Khúc Trực tức giận rời đi, Trịnh Bảo Châu lại rất vui, cô lấy điện thoại ra kể với Mạnh Nhã Hâm về những gì xảy ra ở phim trường hôm nay: “Đoàn phim hôm nay tớ đến, nam chính là Lâm Tử Khâm…”



Trịnh Bảo Châu chưa kịp nói xong, Mạnh Nhã Hâm đã ngắt lời: “Cái gì? Là bộ “Khanh Trần” ấy hả?”

Trịnh Bảo Châu bất ngờ liếc nhìn cô ấy: “Cậu cũng biết nữa hả?”

“Đương nhiên! Tớ là người hâm mộ của Lâm Tử Khâm đó!”

“Không phải cậu thích Tề Vọng hả?”

Mạnh Nhã Hâm đáp: “Phụ nữ thích nhiều người đàn ông cùng một lúc không phải là bình thường sao?”

“…” Được rồi. Trịnh Bảo Châu lấy ảnh chụp chung của cô và Lâm Tử Khâm ra: “Cho cậu xem hình bọn tớ chụp chung nè!”

“!” Mạnh Nhã Hâm xông tới: “Con nhóc này, tới trường quay thích vậy sao?”

“He he” Trịnh Bảo Châu đắc ý cười hai tiếng.

“Lâm Tử Khâm đẹp trai thật đấy, tạo hình của cậu cũng đẹp nữa” Mạnh Nhã Hâm lấy điện thoại bảo Trịnh Bảo Châu: “Cậu gửi tớ tấm này đi.”

“Cậu muốn làm gì? Anh trai nhà cậu nói không được đăng lên mạng.”

Mạnh Nhã Hâm nói: “Tớ không đăng lên mạng, tớ chỉ photoshop mặt cậu thành mặt tớ thôi.”

Trịnh Bảo Châu: “...”