Lúc trước để gia đình êm ấm, cô quyết định thỏa hiệp, có điều bây giờ cô độc lập rồi, trời cao hoàng đế xa, muốn giấu gia đình dễ hơn lúc còn đi học nhiều.
Điều kiện tiên quyết là Khúc Trực không mách lẻo.
Nghĩ đến đây cô lại nhìn Khúc Trực, Khúc Trực như biết cô định nói gì, nói trước khi cô mở lời: “Tôi không nhàm chán thế đâu, tự cậu đừng để lòi đuôi là được.”
Trịnh Bảo Châu ngạc nhiên nhìn anh: “Sao nay cậu dễ nói chuyện thế?”
“Tôi cũng không phải bạn nhỏ lớp ba, hơn nữa tôi không muốn liều chết với cậu.” Anh nói rồi nhìn Trịnh Bảo Châu cười một tiếng: “Có điều tôi không ngờ cậu lại kiên trì với ước mơ này thế.”
Trịnh Bảo Châu không phục ngước đầu lên: “Làm sao, vì ước mơ của cậu được A+, ước mơ của tôi được B- nên chỉ cho cậu kiên trì chứ không cho tôi kiên trì à? Ước mơ đâu có phân chia cao thấp chứ?”
“…” Khúc Trực gật đầu, mở miệng nói: “Nhưng trình độ sáng tác thì có.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
“Ồ.” Cô cao ngạo ồ một tiếng rồi quay lưng đi mất.
Vừa trở lại phòng, cô đã nghe thấy một tiếng “ting” vang lên từ điện thoại, là nhóm diễn viên quần chúng gửi thông báo. Lúc tin nhắn vừa gửi đi, bên dưới đã có người báo danh trả lời. Trước đó Trịnh Bảo Châu từng nghe Vương Tịnh Nghệ phổ cập kiến thức nên đã soạn sẵn thông tin của mình rồi lưu trong bản ghi nhớ, lúc này cô nhanh chóng sao chép lại.
Tốc độ tay của cô cũng không tệ lắm, cướp được trước vị trí thứ mười, ban quản lý nhóm sẽ sàng lọc dựa theo thứ tự báo danh, sau khi xác định xong thì công bố danh sách.
Tên của Trịnh Bảo Châu may mắn xuất hiện ở cuối danh sách thống kê của trưởng nhóm, ngay sau tên của Vương Tịnh Nghệ. Cô đang định đi ghẹo Vương Tịnh Nghệ một phen nhưng đã thấy Vương Tịnh Nghệ nhắn tin trước với cô rồi: “Chúc mừng chúc mừng nha, vậy là ngày mai có thể cùng đi vào đoàn làm phim rồi!”
Trịnh Bảo Châu: [ Hay quá ]!
Vương Tịnh Nghệ: Trong nhóm sẽ gửi thông tin báo danh trước vào thời điểm này mỗi ngày, vậy nên nhất định phải nhanh tay lên!
Trịnh Bảo Châu: Ừ, giật thông báo cũng kí©h thí©ɧ thật!
Cảm xúc hiện giờ của Trịnh Bảo Châu vẫn có phần vô định, cô định rằng về sau vào khoảng thời gian này cô sẽ ở trong nhóm ôm cây đợi thỏ.
Vương Tịnh Nghệ: Ha ha ha ha, ngày mai gặp ở bãi đỗ xe nha. À đúng rồi cô có ghế gấp không? Nếu không có thì hôm sau tôi mang thêm một cái cho cô.
Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn người chị em nhé! Lần sau tôi cũng chuẩn bị một cái.
Vương Tịnh Nghệ: Ừm ừm, trong đoàn làm phim không có chỗ ngồi, phần lớn đều tự chuẩn bị ghế cho mình thôi à.
Vương Tịnh Nghệ lại tiếp tục truyền thụ một vài kỹ xảo nhỏ của diễn viên quần chúng, rồi hai người cùng nghỉ ngơi dưỡng sức cho hành trình ngày mai. Sáng mai tập trung vào lúc chín giờ rưỡi, tuy Trịnh Bảo Châu cách hơi xa nhưng vẫn có đủ thời gian đến đó.
Cô bắt đầu dậy từ sáng sớm, thu xếp xong xuôi rồi mở phần mềm vận may nhìn sơ qua, màu may mắn của hôm nay là màu nâu.
Cô vào phòng để quần áo chọn một chiếc váy lụa liền thân màu caramel kết hợp với áo khoác len màu nâu nhạt bên ngoài. Sau khi thay quần áo xong, cô đến nhà ăn ăn bữa sáng rồi gọi taxi đến phố điện ảnh.
Trước khi xuất phát cô còn định tự mình lái xe, nhưng nghĩ đến chuyện quay phim xong có thể sẽ mệt như cún nên vẫn chọn cách bắt xe.
Cô đến bãi đỗ xe cách thời gian quy định tận hai mươi phút, có rất nhiều người đã ngồi sẵn ở hiện trường, đợi khi tập hợp xong sẽ sắp xếp xe buýt chở họ đến chỗ quay phim. Trịnh Bảo Châu vẫn còn tìm bóng dáng của Vương Tịnh Nghệ trong biển người, một cô gái đã trước tiên gọi cô: “Cô là Trịnh Bảo Châu đúng không? Tôi là Vương Tịnh Nghệ.”
Trịnh Bảo Châu nghe tiếng bèn quay sang nhìn. Người gọi cô là một cô gái với dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài đen nhánh và vẻ ngoài thanh tú.
“Chào cô, tôi là Trịnh Bảo Châu.” Trịnh Bảo Châu tươi cười chào hỏi với cô ấy, thấy cô ấy thật sự mang hai cái ghế theo, cô nhanh chân đi lại cầm lấy. Vương Tịnh Nghệ còn đang quan sát cô, khá là ngạc nhiên trước bề ngoài của cô mà nói: “Cô trông xinh đẹp thật đấy, thế tại sao lại ở quần chúng thế này!”
“Ờm…” Không lẽ cô phải nói rằng ông anh của cô thân với chủ nhóm chat này nhất à?
“Điều kiện của cô cũng không tệ tí nào, vậy tại sao cô cũng ở trong nhóm quần chúng?” Trịnh Bảo Châu hỏi một câu đảo khách thành chủ.
Vương Tịnh Nghệ nói: “Chiều cao của tôi không đủ, nếu cao khoảng 1m68 thì được gia nhập vào nhóm một rồi.”
“Ồ, nhưng không sao.” Trịnh Bảo Châu an ủi cô ấy: “Dù sao tôi nghe người ta nói tiền lương của nhóm chính thức hay nhóm dự phòng gì đấy cũng như nhau cả.”