Sau khi anh rời đi, phóng viên lại hỏi: “Vậy cô làm thế nào để kiếm được số tiền đầu tiên?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Tôi mở một quán trà sữa gần trường học. Lúc đó ngành trà sữa chưa bão hòa như những năm gần đây, nên về cơ bản cũng có thể kiếm được tiền. Tôi còn cùng với các tiền bối khoa tài chính đầu tư một khoản nhỏ, cũng kiếm được một ít.”
Phóng viên vừa nghe vừa gật đầu: “Nói như vậy, trong chuyện đầu tư cô cũng khá có mắt nhìn. Theo tôi được biết, sau này cô chủ yếu kinh doanh lĩnh vực ăn uống phải không? Mảng ăn uống của khách sạn hiện tại của cô cũng rất nổi tiếng ở nông trường Tinh Quang.”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Lúc đó tôi đã kiếm được không ít tiền nhờ mở một quán trà sữa, vì vậy tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn nên đã thử mở một nhà hàng Trung Quốc, công việc kinh doanh cũng khá tốt.”
“Vậy theo ý của cô, điều quan trọng nhất khi chúng ta kinh doanh lĩnh vực ăn uống là gì?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Có thể hầu hết mọi người đều nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong lĩnh vực ăn uống là các món ăn. Với tôi cả đồ ăn lẫn môi trường đều thực sự rất quan trọng, nhưng theo tôi, điều quan trọng nhất và khó khăn nhất để kinh doanh tốt một nhà hàng là quản lý nhân viên.”
“Vậy lúc đó cô cũng gặp phải khó khăn gì sao?”
“Tất nhiên, khi khai trương một nhà hàng mới, từ việc lựa chọn địa điểm, trang trí, phòng cháy chữa cháy cho đến việc tuyên truyền sau này, mỗi bước đều phải dốc hết công sức, mỗi giai đoạn đều có thể ép người ta đến phát điên. Đào tạo và quản lý nhân viên lại là một cánh cửa khoa học lớn hơn nữa, không phải mỗi nhân viên đều có thể tích cực chủ động làm việc, có người cho dù chúng ta có canh chừng mãi họ cũng không thể làm tốt được...”
Nhắc đến những khó khăn mà cô đã từng phải nếm trải, Trịnh Bảo Châu có thể nói cho phóng viên nghe suốt ba ngày ba đêm: “Nếu một nhà hàng chỉ cần món ăn ngon thì có thể tiếp tục kinh doanh, vậy tại sao các đầu bếp không tự ra mở nhà hàng của riêng mình mà lại làm việc tại nhà hàng của bạn?”
Phóng viên gật đầu tán thành: “Nói rất có lý, tôi cũng đã từng nghe qua một câu nói, mười đầu bếp ra ngoài mở nhà hàng, chín người có thể sẽ phải đóng cửa.”
Trịnh Bảo Châu vừa cười vừa nói với cô ta: “Trong chuyện này thì tôi rất có kinh nghiệm, đầu bếp ở nhà hàng đầu tiên của tôi mới làm được giữa chừng đã từ chức và tự mình mở một nhà hàng. Lúc đó tôi cũng bị công kích nặng nề, nên đã bắt đầu tự mình đi học nấu ăn...”
Cuộc phỏng vấn kéo dài nửa tiếng, sau khi trò chuyện với Trịnh Bảo Châu, phóng viên đã có hiểu biết mới về cô: “Cô Bảo Châu đã vất vả rồi. Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghĩ cô trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng sau khi trò chuyện tôi mới phát hiện thực ra cô có suy nghĩ riêng, cũng dám đi thử nghiệm. Kinh nghiệm của cô trông có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng khởi nghiệp thì không ai dễ dàng cả. Cô chỉ may mắn hơn những người khác một chút thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào lòng kiên trì của cô nên mới đi được đến ngày hôm nay.”
Trịnh Bảo Châu hít một hơi, làm ra vẻ như sắp khóc: “Ai nói không phải chứ, người đời luôn có thành kiến với phụ nữ giàu có xinh đẹp, hồng nhan bạc phận mà.”
Phóng viên: “…”
Cô ta có chút muốn rút lại những lời mình vừa nói.
“Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì hôm nay đã có cuộc phỏng vấn với cô, chúc cho sự nghiệp của cô sẽ còn thăng hoa hơn nữa.”
“Cảm ơn.”
Khi Trịnh Bảo Châu vẫn còn đang phỏng vấn, Khúc Trực đã đến khu khoa học công nghệ cao. Vừa bước vào, anh đã nghe thấy đồng nghiệp Tề Thịnh ở sau lưng gọi anh: “Lão Khúc!”
Khúc Trực quay đầu nhìn anh ta đang thở hổn hển chạy về phía mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tề Thịnh ở phía sau đuổi theo: “Này, cậu đi chậm một chút, đừng ỷ thế có chân dài mà ức hϊếp người khác!”
Khúc Trực phớt lờ anh ta, cuối cùng Tề Thịnh cũng đuổi kịp anh, sánh vai anh đi trong khuôn viên của khu khoa học: “Hôm qua cậu có gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình không?”
Khúc Trực sửa anh ta: “Không phải ai lớn lên cùng đều được gọi là thanh mai trúc mã đâu.”
“Được, được, được cậu đã sống ở nhà người ta rồi, còn ở đây già mồm.”
Khúc Trực lại sửa: “Lúc đầu tôi chỉ là vì không thể từ chối lòng tốt của dì Tô nên mới đi, sau đó bởi vì Trịnh Bảo Châu cố ý nói không có phòng nữa...”
“Cho nên cậu mới cáu lên sao?”
“Cũng không phải, chỉ là DNA trong cơ thể đã bùng nổ mà thôi.”
“...” Tề Thịnh yên lặng một hồi, sau đó đầy ý tứ xâu xa vỗ vai của anh: “Lão Khúc là, cậu có cảm thấy là mình rất trẻ con không?”
Khuôn mặt của Khúc Trực không chút thay đổi gạt bàn tay đang đặt trên vai mình xuống: “Tôi không cảm thấy như vậy.”