Chương 10

Chương trình buổi sáng của ABA TV đã thực hiện một chuyên đề đặc biệt về nông trường Tinh Quang, khách sạn Điền Viên của Trịnh Bảo Châu khá nổi tiếng ở nông trường Tinh Quang nên tổ chương trình đã đặc biệt sắp xếp một cuộc phỏng vấn nhỏ với cô.

Để phù hợp với hình tượng một nữ doanh nhân, hôm nay Trịnh Bảo Châu đã đặc biệt mặc một chiếc áo khoác vest màu trắng, tuy kiểu dáng khá nghiêm chỉnh nhưng chất liệu vải của trang phục không phải là vải comple cứng nhắc mà có chút lấp lánh, tinh xảo, trông khá khiêm tốn và rất thu hút, cổ tay áp được trang trí bằng những viên ngọc trai sáng bóng. Trịnh Bảo Châu sấy khô tóc xong, đeo một đôi hoa tai ngọc trai, lại kẹp thêm một chiếc kẹp tóc lấp lánh bên tai trái rồi đi xuống lầu.

Vẫn chưa đến giờ hẹn với phóng viên nên cô đến nhà hàng để ăn sáng trước. Sau khi ngồi một lúc, Khúc Trực cũng từ trên tầng đi xuống.

Hôm qua anh mới về nước, vẫn chưa hết bị chênh lệch múi giờ nhưng tinh thần trông có vẻ không tệ. Anh đã thay chiếc áo khoác màu be ngày hôm qua ra và đổi thành một chiếc áo khoác mỏng vừa người. Áo khoác bên ngoài không cài khuy, để lộ chiếc áo len mỏng màu sáng bên trong, ở bên trong chiếc áo len lại là một chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt.

Bộ trang phục này càng làm nổi bật đôi chân dài vốn đã vượt trội của anh, chỉ cần anh đi lướt qua, ánh mắt của những người xung quanh dù vô tình hay cố ý đều sẽ đổ dồn về phía anh.

Nhìn thấy anh, Lương Tuệ Tuệ lập tức mỉm cười chào đón: “Anh Khúc, anh đến rồi. Anh có muốn ăn gì không?”

“Có những món gì?” Khúc Trực quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi ăn sáng. Trịnh Bảo Châu đưa tay vén tóc bên tai, giả vờ như không nhìn thấy anh, nho nhã đút một thìa trứng hấp vào miệng của mình.

Khúc Trực nói: “Tôi lấy một phần trứng hấp như của Trịnh Bảo Châu.”

“Được!” Lương Tuệ Tuệ nhiệt tình giới thiệu với Khúc Trực: “Món trứng hấp này là đặc trưng của nhà hàng chúng tôi, ngày nào cô Bảo Châu cũng ăn hết!”

“Thật sao?” Khúc Trực tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi thêm một ly sữa và một bánh mì sandwich.

Sáng nay Trịnh Bảo Châu chỉ ăn một bát trứng hấp và vài quả cà chua nhỏ, khi Lương Tuệ Tuệ đến đưa đồ ăn cho Khúc Trực, cô ta quan tâm hỏi: “Cô Bảo Châu, hôm nay cô chỉ ăn như vậy thôi sao?”

Là một nhân viên lâu năm của nhà hàng, Lương Tuệ Tuệ hiểu rõ sức ăn của Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu lấy khăn giấy lau khóe miệng, lấy từ trong túi ra một cây son môi, trang điểm một chút: “Lát nữa tôi phải đi phỏng vấn, ăn nhiều quá sẽ không còn đẹp nữa.”

Khi cô nói điều này, có người đã đến nói với cô rằng phóng viên phỏng vấn đã tới rồi. Trịnh Bảo Châu nhanh chóng cất son môi, bước trên đôi giày cao gót và rời đi.



Trong khách sạn có một góc đọc sách do Trịnh Bảo Châu đặc biệt xây dựng, được đặt mấy dãy giá sách, mấy chậu cây xanh và một vài chiếc bàn nhỏ, nhưng cách sắp xếp rất tươi mới và tao nhã. Tuy nhiên, ngày thường rất ít khách đến đây để đọc sách, dù sao những người ra ngoài chơi cũng sẽ thích đi chụp ảnh, ngắm cảnh hơn.

Địa điểm phỏng vấn đã được ấn định ở đây, khi Trịnh Bảo Châu đến, đèn đóm đã được bố trí sẵn sàng. Người phụ trách phỏng vấn Trịnh Bảo Châu là một nữ phóng viên, khi cô ta nhìn thấy Trịnh Bảo Châu, lập tức niềm nở chào hỏi: “Xin chào, bà chủ Trịnh.”

Trịnh Bảo Châu che môi cười, nhìn cô ta nói: “Ôi, gọi bà chủ Trịnh cái gì chứ, gọi thế xa cách quá, gọi cô Bảo Châu là được rồi.”

“...” Phóng viên mỉm cười gật đầu: “Được, cô Bảo Châu.”

Sau khi Khúc Trực ăn sáng xong, anh đi ngang qua đây và nhìn thấy Trịnh Bảo Châu đang làm dáng ngồi đó để phỏng vấn. Anh lẳng lặng nhướng mày, dừng lại để nhìn.

Phóng viên ngồi đối diện với Trịnh Bảo Châu cười hỏi cô: “Làm thế nào mà cô Bảo Châu có được nguồn vốn để khởi nghiệp vậy ạ?”

Trịnh Bảo Châu cười trả lời: “Ồ, chuyện này à, là kỳ nghỉ hè của năm lớp mười hai. Tôi đã đi làm việc trong kỳ nghỉ hè suốt hai tháng, dùng tiền tiết kiệm được để mua cho bố tôi chiếc điện thoại di động kiểu mới nhất để làm quà sinh nhật tặng cho ông ấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bố tôi rất vui nên khi đến dịp sinh nhật của tôi đã tặng cho tôi một chiếc ô tô.”

“...”

“Tôi nghĩ mình chỉ là một học sinh nên cũng không cần dùng một chiếc xe tốt như vậy, vì vậy tôi đã bán chiếc xe này và dùng số tiền đó để khởi nghiệp.”

“...” Phóng viên cười ha ha: “Đây thực sự là một kinh nghiệm hoàn toàn không hề có giá trị tham khảo, ha ha.”

Khúc Trực cũng khẽ “hừ” một tiếng mang theo cả sự châm chọc, không nghe nữa, cất bước đi ra khỏi khách sạn.