Chương 13: Nhà họ Triệu ở Thủ Đô 1

“Giản Đan cậu tới nơi chưa? Có khỏe không? Tình hình ở Thủ Đô ra sao?”

Điện thoại liên tục phát ra tiếng nói chuyện chậm rì rì của Đỗ Yên Nhiên.

Giản Đan đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn hoa viên nhỏ dưới lầu, vừa xem thợ trồng hoa tỉa lá cắt cành vừa lơ đãng trả lời Đỗ Yên Nhiên.

“Ừ, đáp sân bay lúc giữa trưa, vừa mới gặp Ba tôi, ổng tốt lắm, không phải ổng vứt bỏ tôi với Mẹ mà cuộc hôn nhân của bọn họ là liên hôn chính trị, sau này cũng là Mẹ tôi đưa ra đề nghị ly hôn cho nên không tồn tại chuyện tôi biến thành cải trắng bị đá ra khỏi cửa.”

Những lời này kiếp trước Giản Đan cũng từng nói y chang không khác một chữ, chỉ là kiếp trước những lời này do Triệu Mục Phong nói cho Giản Đan nghe, kiếp này Giản Đan lại nói cho Triệu Mục Phong nghe, chặn màn biểu diễn xuất sắc của ông ta.

“Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo lắng cho cậu á!”

Đầu dây bên kia Đỗ Yên Nhiên thở dài nhẹ nhõm, xem ra mọi chuyện vẫn giống như kiếp trước, khác biệt duy nhất chính là cô ta đã đoạt mất tiên duyên của Giản Đan, con đường sau này như thế nào phải dựa vào bản thân, sau khi nói thêm vài câu cho có với Giản Đan thì ngắt điện thoại.

Đỗ Yên Nhiên duỗi tay vuốt ve Bạch Ngọc Lan ngọc trụy treo trước ngực, cô ta đã mượn nó từ tay Giản Đan, ngay sau khi về đến nhà liền nhận chủ ngay, quả nhiên sau khi trọn bộ trang sức xác nhập lại đã biến thành một cái ngọc trụy tinh tế nhỏ xinh hình hoa Bạch Ngọc Lan, là một kiện cực phẩm phòng ngự Linh Khí.

Trong Linh Khí có không gian, bên trong có một mẫu linh điền, linh điền đang gieo trồng một ít linh thảo, linh thực, cạnh linh điền có một vũng nước suối.

Cô ta cũng đã uống thử, nước suối ngọt thanh có tác dụng nâng cao tinh thần, gột rửa trầm kha, uống liên tục thì còn có tác dụng tẩy tinh phạt tủy.

Cô ta biết mình đã đánh cuộc chính xác, suy đoán của cô ta là đúng, tiên duyên của Giản Đan nằm ở món đồ trang sức này, đôi khuyên tai Bạch Ngọc Lan kiếp trước của cô ta chỉ là trữ vật không gian nhưng lại có chức năng ẩn thân nên đã cứu cô ta rất nhiều lần vượt qua thời khắc nguy hiểm.

Kiếp này hai cái không gian xác nhập với nhau, cuối cùng cũng hoàn chỉnh, có chức năng phòng ngự còn có thể gieo trồng, lại có thể để người trốn vào đó, lần này xem ra bản thân sẽ lên như diều gặp gió.

Trong lòng Đỗ Yên Nhiên cực kỳ đắc ý lại quên mất rằng tiên duyên của cô ta là của người khác cho, thành ra cô ta sẽ thiếu người khác nhân quả, nhân quả này phải được trả lại.

Kiếp trước cho dù cô ta đã phi thăng đến thượng giới rồi mà vẫn bị một vị nam tiên nhân cực kỳ thanh nhã vung ống tay áo khiến thân thể cô ta sụp đổ, nương nhờ đôi khuyên tai Bạch Ngọc Lan mới có thể có một tia hồn phách trốn về hạ giới.

Sau đó chìm vào hôn mê sâu để ngủ đông tu bổ thần hồn, tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã trở về lúc mọi chuyện vừa mới bắt đầu.

Lần này cô ta nhất định sẽ khiến con đường tu tiên của mình càng thêm thuận lợi, cho nên cô ta đã tiên hạ thủ vi cường, cướp đoạt tiên cơ của Giản Đan.

Đỗ Yên Nhiên tay cầm Bạch Ngọc Lan ngọc trụy, hai mắt bắn ra ánh sáng bừng bừng dã tâm.

Trước tiên phải uống nước linh tuyền gột rửa trầm kha suốt mười tám năm nay của khối thân thể này rồi sau đó mới dẫn khí nhập thể, Đỗ Yên Nhiên lên sẵn kế hoạch sau khi xác nhận Giản Đan ở Thủ Đô vẫn không thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước, cô ta an tâm bắt đầu tập trung vào việc tu luyện.

Thời gian chẳng bao giờ đợi người, linh khí ở phàm tục lại loãng gần như không có nên cô ta cần phải điều chỉnh tốt trạng thái của thân thể sau đó mới có thể dùng nhiều thời gian hơn để dẫn khí nhập thể.

Giản Đan tham gia tiệc tối ở biệt thự của nhà họ Triệu, hiện diện có tất cả năm người.

Triệu Mục Phong và người vợ thứ hai của ông ta Tiền Di, cùng với hai đứa con của bọn họ.

Triệu Mục Phong ngồi ở chủ vị, phía bên tay trái ông ta ngồi Tiền Di cùng với hai người con, bên tay phải là Giản Đan,

“Giản Đan, đây là dì Tiền Di, con gọi Dì Tiền là được, đây là em trai của con Triệu Tử Hàn, em gái Triệu Tử Du.”

Lại quay đầu nhìn về phía ba người ngồi đối diện nói:

“Đây là Giản Đan, trước kia vẫn luôn sống cùng với Giản Nhu, cách đây không lâu Giản Nhu mất vì bệnh nên Ba mới đón con bé về đây. Dù sao đây cũng là cốt nhục của nhà họ Triệu chúng ta, trước kia do sức khỏe Giản Nhu kém, có đứa nhỏ bên cạnh sẽ có ký thác về tinh thần cho nên nhiều năm nay Ba gần như không gặp mặt con bé. Hiện tại Giản Đan đã trở lại, chúng ta coi như đã đoàn tụ cả nhà, các con sau này phải ở chung với nhau cho tốt.”

Nói xong còn cảm khái thở dài một tiếng, nhìn Giản Đan.

Giản Đan sao lại không biết ông ta đang muốn cô tỏ thái độ, cô cũng chẳng ra vẻ làm gì, giọng nói nhàn nhạt vang lên,

“Chào dì Tiền, Tử Hàn, Tử Du, rất vui khi gặp mọi người.”

Ba người ngồi đối diện mỗi người một biểu hiện, Tiền Di là nữ chủ nhân mặc một bộ sườn xám màu đen thêu Mẫu Đơn đỏ triển lộ dáng người tuyệt mỹ, rất khó có thể hình dung bà ta đã là bà mẹ hai con.

Ngoại hình của Tiền Di tất nhiên rất xuất chúng, mày lá liễu, mắt phượng, cánh mũi thon dài, bên dưới là đôi môi đỏ, rất có phong tình, giọng nói cũng rất dịu dàng nhưng lại có vẻ hơi cố tình,

“Giản Đan đã trở lại thì tất nhiên chúng ta phải hoan nghênh rồi, sau này con có yêu cầu gì thì cứ nói với dì Tiền, Ba con là người quê mùa không hiểu tâm sự của con gái, có gì cần tâm sự thì con cũng có thể nói với Tử Du, Tử Du còn oán giận nói nó không có người chị gái tri kỷ nào ấy!”

Nói xong còn che miệng cười, tỏ vẻ bản thân bà ta rất hoan nghênh Giản Đan.

“Hoan nghênh về nhà!”

Giọng Triệu Tử Hàn hơi lạnh lùng, người này chính là người giữa trưa hôm nay Giản Đan phát hiện đứng bên cửa sổ nhìn lén cô, em trai trên danh nghĩa của cô.

Áo sơ mi trắng quần dài màu vàng nhạt, ăn mặc thoải mái là chính, thật ra sau khi Giản Đan ngồi xuống đã dùng thần thức đảo qua liền phát hiện em trai, em gái trên danh nghĩa này của cô đều có cốt linh lớn hơn cô.

Triệu Tử Hàn đã cốt linh hai mươi, Triệu Tử Du lại cùng tuổi với cô, xem ra kiếp trước cô bị lừa không chỉ một hai việc thôi đâu.